Nó tỏ ra xảo quyệt bằng cách tạo nên những dữ kiện rất thật, thật đến tận tiếng còi xe ngoài đường, thật đến cả cái mụn sau gáy, thật đến cả cách cư xử của những người quen. Dù những kinh nghiệm đó rất dễ tìm với một cảm quan chịu khó rung động. Nguyên nhân thì rất khó xác định.
Về phần cái ác thì vẫn luôn củng cố và bành trướng địa vị của nó. Đục khoét tế bào, thịt da, biến đổi gen của cả gỗ đá và vôi vữa, của cả những con gấu bông treo cổ lủng lẳng trước cửa hàng lai giữa tạp hoá và bách hoá của bác. Họ sẽ là điểm tựa cho những con người không biết bấu víu vào đâu trong cái bẫy của đạo lí phi lí.
Nhưng đôi khi, với một bộ óc được rèn luyện tính hoài nghi và biện chứng, dần dà bạn phân vân trong giấc mơ của mình: Đây là mơ hay thực. Bạn sẽ thôi ngạc nhiên khi nhận ra đó là sức mạnh tinh thần của đam mê. Họ bảo: Cháu làm sao sánh được với Bác.
Nó tan chảy, tan chảy. Để có những sự phân biệt rõ ràng hơn giữa nghệ thuật và đời sống. Bao nhiêu hình ảnh biểu trưng, đại diện.
Nhưng đây là một trận bóng. Lời nói thật (hở hang, rách rưới, ghẻ lở, bụng hóp) bên cạnh cố ngẩng mặt vênh vênh. Thắc mắc bởi vì, trước đây còn thấy người ngủ dưới các mái hiên, bây giờ ít thấy.
Nhắc anh đi ngủ đúng giờ. Đừng nhầm là chúng tôi lạnh với nhau. Tôi ngã vào vũng nước ướt hết quần.
Kẻ có tài là kẻ biết tận dụng mọi thứ, kể cả cái hỏng hóc, kể cả sự tuyệt vọng của chính mình. Tôi biết, chỉ vì tôi trông ngứa mắt. Và tiếp tục động não để vờn mình một cách thi vị nhất.
Trong sự thiếu hiểu biết của cả hai. Nên: Cứ để nó âm thầm viết, đừng lăng xê nó kẻo nó tự kiêu; hoặc đâm cố gắng phấn đấu, tiếp thu, học hỏi mà mất đi vẻ nguyên thủy, tự nhiên. Cố tìm lí do cho có lí do chứ có khi chả có lí do gì cũng thôi thúc phải viết.
Và bạn có thể làm nhiều điều khi người ta sợ con chó ngao của bạn. Chắc hôm nay có việc gì. Bác gái nghe thấy bảo: Ấy.
Nơi mà vì đã nhiễm sự thờ ơ, chẳng ai ủng hộ anh. Các chú bảo: Mày còn đứng đấy làm gì?. Giữa chúng tôi, những người thân, có một cuộc chiến, bên này nhân nhượng, bên kia càng lấn tới.