Nhưng họ sống không bình thường. Có vẻ như sau khi xem phim về người ngoài hành tinh và cá mập trắng. Có một thằng bạn đùa cô ấy: Ấy khôn đến quắt cả người lại.
Và không phàn nàn khi tôi vẫn luôn là tôi: Lười gấp chăn màn khi ngủ dậy. Bắt đầu nghe những tiếng động khác. Ta cũng được đi câu.
Nhưng thường thì bạn không chiến thắng nổi cảm giác chán ngán. Dù trái tim đương bề bộn. Từ lâu, trong bạn có một nhà đạo đức và một nhà hiện sinh.
Tôi ủng hộ cái đúng. Và khoảng cách giữa con người trong họ hàng đã bị nới ra xa quá rồi, gần đây mới bắt đầu tụ lại. Người yêu càng quí chứ sao.
Cháu bảo mẹ lúc nào cũng coi con như trẻ con, con lớn rồi, mẹ không phải lo. Chỉ có một số trong chúng tôi xem một vài hình ảnh nguệch ngoạc (trên giấy kẻ ôli hắn cắt ra từ những cuốn vở cũ của con và đóng thành tập) và dịch được sơ sơ ngôn ngữ tiềm thức của hắn gọi hắn là họa sỹ. Tôi bắt đầu tập, mỗi máy thử một tí.
Họ chắc sẽ không chịu thua thiệt nghệ sỹ về những mặt mà họ vốn coi thường. Dường như con nào mặt cũng hớn hở như nhau (ý này lấy từ câu chuyện nho nhỏ của một người quen sơ sơ). Màu mận đương độ chín.
Và khi tích trữ được thì tôi lại mệt vì sự đi quá tải của đầu óc nhỏ nhoi. Đều có mục đích cả hoặc chả có mục đích gì. Miếng trên cùng và miếng dưới cùng màu trắng, miếng giữa màu đen, trông như hai lát bánh mỳ màu sữa kẹp nhân màu cà phê.
Gọi cậu là cậu em vì cậu em ít tuổi hơn và gọi tôi bằng anh. Bác trai thì có hội cựu chiến binh và những bài tập tự chăm sóc sức khoẻ của mình. Chúng sẽ cắt đứt giấc ngủ của bạn.
Có thể tột cùng tuyệt vọng (31. Nhưng cô không muốn giấu anh mình có một đôi mắt rất gian nên cô nhìn thẳng vào mắt anh. Tuy nhiên, không phải lúc nào cũng có thời gian mở tủ đọc lại.
Hiểu biết này đến hết sức đơn giản. Tôi đã những tưởng họ sẽ trao quyền tự định đoạt cho mình sau khi đọc nhưng hoá ra vì những điều đó mà họ càng không muốn tôi viết. Bạn định ăn sáng nhưng không có cảm giác đói.