Đây là một thử thách nữa. Chính vì tôi chưa có kinh nghiệm về phản ứng của người Việt trước đùa và thật nên gặp phải những điều không theo dự kiến khi đưa cuốn sách của mình cho những người thân đọc. Bạn đang ngồi trên một chiếc ghế gấp, lưng cong xuống, hai tay tì lên một chiếc bàn khá rộng, mà ở tư thế ngồi ghế thì nó cao đến ngực bạn.
Và khi tích trữ được thì tôi lại mệt vì sự đi quá tải của đầu óc nhỏ nhoi. Không phải học con phải về đây ngay chứ. Anh họ bảo: Thằng này Bôn thật.
Bác trai bảo: Cháu nó vừa mời rồi. Nhưng mưa dầm thấm lâu. Thậm chí, bây giờ mình cứ mặc kệ nó ở đấy.
Vì thế mới có nghệ sỹ ẩm thực, nghệ sỹ sân cỏ… Ông anh bảo chắc là một loại gạch chịu lửa. Bác tận dụng thể hình to cao, kinh nghiệm trận mạc lâu năm, xoay người che bóng.
Lúc nãy chị út gọi bạn dậy, giật giật chăn, không ăn thua. Hết 2 phút rồi mà chưa nhớ ra. Và chẳng bao giờ chịu dành ra thời gian đủ viết một truyện ngắn để suy nghĩ về một lịch trình sinh hoạt hợp lí hơn.
Tước từng trang, chúng xù lên, mỗi lần tước, cái ý nghĩ ấy lại ngân nga: Đờ mẹ mày. Tôi trân trọng nó nhưng không biết nó có gào những câu như Chém chết mẹ nó đi hay Cho chết mẹ mày đi khi phải bon chen (với những con người chứ không phải với những con chữ như tôi) giữa dòng đời đầy dã man này không. Kẻ khác ấy sẽ không xúc phạm đến anh ta đâu vì anh ta không cho mình là tham nhũng với vài cái thìa biển thủ trong nhà hàng, vài cục xà bông, vài cái khăn tắm trong khách sạn.
Cô giúp việc này mới đến nên thường nhầm lẫn. Nhưng lí trí dạy tim tôi phải muốn. Nháy: Chiều đi đá bóng.
Dường càng thương, càng suy nghĩ về chuyện mệt mỏi của bác, của mẹ, của bố, của thằng em… càng đau nữa, càng bệnh nữa. Nhưng nó mới vì người ta tìm mãi mới ra, mãi mới cảm nhận được. Họ muốn và ép tôi sống theo cách của họ.
Mẹ: Hai bác có chuyện gì à? Tôi: Im lặng. Tôi thì thế nào cũng được, khi khoẻ. Nàng thấy lạ lùng và cười với cô bạn bên cạnh: Bạn này lạ lắm.
Tôi chợt nhớ câu chuyện cô gái muốn gọi đôi khỉ ra xem trong mùa giao phối bằng mấy hạt lạc. Tôi không đòi hỏi gì cho mình, không than vãn về nỗi khổ đau của mình; nhưng khi tôi vẫn chẳng gột rửa được cái cội nguồn chia sẻ và đùm bọc của con người, dù có là một thằng đàn ông bất khuất, tôi vẫn là một kẻ hèn… Bạn đang đóng vai một chân phục vụ và bạn sẽ hoàn thành nó trọn vẹn.