Nhiều đến độ mà có lúc bạn cảm giác như âm thanh không đi từ ngoài vào mà như phòi từ óc, từ thất khướu ra. Nhưng tôi không thấy hơi ấm trong trái tim các chú. Cho rằng bạn lông bông không kiến thức không có khả năng tự lập nên gò bạn vào con đường và sự lựa chọn của họ.
Mấy ai thèm nhìn mặt nhau bao giờ. Một vài người cùng đội bóng, một vài người lạ. Những năm tháng cấp III chuyển sang lớp Văn ngồi như một thứ tượng gỗ trong giờ học và cả giờ nghỉ.
Thế là không còn tâm trí mà ngờ hoặc. Mà là một tiếng nói độc lập, chân thật và biết đều (dù không phải không có chỗ gay gắt). Nó là đầu đàn cho thế hệ sau, là cái mà các em nó nhìn vào, là trưởng chi, là đứa sẽ thay bố tôi rồi bố nó làm trách nhiệm với họ mạc.
Tinh thần? Bạn góp sự hoà đồng trong những trận bóng, trong những cuộc vui có điều độ. Mà thản bởi vì lòng cần thản. Hồi bé dì ghẻ bảo: Mắt mày gian lắm.
Ô, cái cảnh này bạn đã gặp ở một giấc mơ đã cũ. Hoặc lúc phấn khích. Bác ạ, chú cảnh sát lúc thả xe cháu có nói: Nhà toàn công an mà lại chậm chạp thế.
Lát sau, bác bạn lên, mang theo chiếc đồng hồ báo thức còn kêu. Tất cả mối bận tâm của họ nằm trong vòng luẩn quẩn ấy. Vì nàng biết ta thích ngắm và cần ngắm đôi mắt nàng.
Vụ 11 tháng 9, vụ cháy ITC không làm tôi kinh ngạc. Bạn không phải là một tên hèn nhát, một kẻ lười biếng. Ba bố con đèo nhau về trên con đường cao tốc đông nghẹt.
Ai rủ em? Cô liếc sang cậu bạn ham chơi ngồi cạnh tôi. Những nghệ sỹ có lượng tác phẩm đồ sộ, ngoài khía cạnh nghị lực và tài năng còn thường là những người có sức vóc hơn bình thường. Tôi làm độc giả cho tôi.
Còn tin tưởng thì mơ hồ lắm. Theo dòng suy tưởng, bạn cảm giác, ở nhà bác, mọi người đang chờ bạn với những ánh nhìn đầy trách móc. Một số người trong số họ cũng biết.
Đi đâu cũng vất vả. Mấy người trước mặt bọn tớ đứng vì những người trước họ cũng đứng cả lên. Và bạn cảm thấy, nằm ngủ tiếp tiếp có vẻ tốt hơn cho bạn.