Khi người ta thử một đôi lần bước ra ngoài thế giới của mình để tiếp thu những thế giới khác và đem về những thành quả để tự bồi đắp. Cháu mai sau là chúa sợ vợ. Tôi biết chị là một người mà sự giáo dục và cuộc sống cạnh tranh đã nhào nặn thành một người thường ích kỷ và khe khắt với những người đứng thấp hơn.
Bác gái châm chích cay đến mấy cũng không hấp dẫn hơn cái vị nàng thuốc lào …đã chôn điếu xuống lại đào điếu lên. Ngồi rảnh mà giở cuốn từ điển ra bịa nghĩa từng từ cũng được ối. Đừng sa sầm mặt như thế.
Vậy thì nó là một giấc mơ. Tôi biết, nhiều tâm hồn, như bắt đầu tôi, đã chết. Bi kịch chỉ đến khi họ bắt đầu khao khát nhận thức, khi họ bị ngăn cấm tình yêu, khi họ bệnh tật không có tiền chữa chạy, và hứng chịu những bất công lớn.
Hơn nữa thì bọn tham nhũng cũng không phải thứ mạt hạng chỉ biết chửi bậy ngoài đường như anh ta, cô ta. Nhưng đấy là chuyện của buổi sớm. Họ không có kinh nghiệm trong chuyện đó.
Nhưng so với người không chơi bẩn (tất yếu vẫn phải chịu nhục kiểu này hay kiểu khác) mà làm được như họ hoặc hơn họ thì không những về nhân cách họ thua. Để tránh nguy cơ nước mắt có thể trào ra và mẹ trông thấy, tôi chống tay vào thái dương để che. Nhà bạn có nhiều người làm trong ngành, có người nói đùa đùa thật thật: Thắng thì ai chả thích nhưng chỉ mong Việt Nam bị loại ngay từ vòng đầu.
Điều này không phải là sự xin xỏ lòng ban ơn mà là một đề nghị cho tầm cao và hạnh phúc. Hôm trước, chị cả con bác bảo tôi: Hôm qua, em làm mẹ khóc đấy. Nhà văn hỏi: Ai bảo em thế?.
Có lần bạn tự hỏi hay bạn làm thế để có cớ không phải đi học. Nhà văn vội vàng quệt nước mắt. Nàng nói giọng yếu ớt, nhà văn nghe thấy qua đôi tay mỏng tang đang lướt trên tóc mình: Sao hôm nay anh không nhìn sâu vào mắt em?.
Vết xước dài gần cùi chỏ do ngã trên sân ximăng trong trận thua vừa xong nóng ran lên như dán cao salonpas. Như tiếng mưa đá gõ lên đầu những mầm hoang vừa nhú. Được bạo lực hơn? Lộc xộc loạch xoạch toành toạch.
Ngoan nào, đợi tao có cơ hội, tao viết. Là cả ham muốn hành động theo bản chất. Khi ấy, bạn chỉ biết tìm đến trạng thái trống rỗng.
Tôi chợt nhớ câu chuyện cô gái muốn gọi đôi khỉ ra xem trong mùa giao phối bằng mấy hạt lạc. Cái tâm hồn cô cũng xấu xí như cái mặt của cô, đó có phải là một nguyên tắc của tạo hóa không?. Kết luận: Con hứa với bác gì nào? Chị út mớm: Lần sau cháu không thế nữa, hứa đi.