Và việc thoát ra khỏi những lớp mơ mà mọi sự kiện đều có vẻ thật cũng từa tựa như rơi thụt dần khỏi các tầng mây, khá hẫng và khá sốc. Cậu em dẫn tôi đi vào chỗ dành cho nam giới. Cháu vẫn nằm trong chăn.
Này, mày chuyển cái bàn này lên. Tôi là một đứa trẻ ngoan mà. Ở nhà bác, chị cả và chị út tôi biết là những người có thế giới nội tâm sâu sắc và thuần khiết, nhiều khi huyền bí.
Họ cũng dần mất lòng tin ở quần chúng. Tôi lại dẫn ông anh đi. Để gìn giữ cho thế hệ mình và thế hệ mai sau.
Tất nhiên là tôi cũng quay trở lại rồi. Tôi rất không thích đi sâu vào cay nghiệt hay hằn học, vì nếu thế, tôi lại dễ bị giống bất cứ kẻ tầm thường không có khả năng sáng tạo nào khác. Chúng tôi đi xe máy đến đó, gửi xe, đi qua một dãy hành lang khá tối.
Có cô nàng nào đó đứng bên lề đường vẫy cờ trông thật giống cô nàng nào đó của tôi. Rồi bảo: Đấy! Anh vẫn chẳng thể lừa nổi em. Nhưng nghịch một lát, nó lại nhảy lên cửa sổ chơi với cái rèm.
Có thể tột cùng tuyệt vọng (31. Ở nhà bác, chị cả khá chiều chuộng, anh họ đá cùng đội bóng, chị út hay gọi thân mật là thằng lợn này nên tôi nhiều khi thấy ấm cúng và thoải mái. Làm ơn nhanh nhanh cho.
Nhầm! Lúc này (lúc khác thì hẵng để lúc khác nói), tôi muốn đặt một tia lửa ở những người tài. Tôi đã ngồi đây nhiều lần, nhìn phát chán. Vào đây, trời trở nên dịu hẳn.
Bạn vẫn nhớ khung cảnh đó. Nhờ bác nhắc thế, cái đầu óc miên man của cháu nó mới không đi đến một thực tế quá xa vời thực tế bây giờ, không quên những người thân. Chính em đã từng bảo như vậy còn gì.
Nhưng đôi khi, với một bộ óc được rèn luyện tính hoài nghi và biện chứng, dần dà bạn phân vân trong giấc mơ của mình: Đây là mơ hay thực. Trong mỗi tiếng nói của em đều có hình bóng của anh và anh thấy mình đã có đủ. Họ có lí do, bao giờ cũng có lí do cho phải đạo.
Mình đã đổ mồ hôi vì nó, nó cũng phát ốm vì phục vụ mình. Và đưa đến những sự cởi mở có cân nhắc khác. Sự ngẫu nhiên thiện ác ấy thuộc về con người bản năng trong một xã hội mông muội.