Và bi kịch đó là bài học vỡ lòng cho kẻ viết nhiều hơn mức để chơi. Bởi vì họ bị trò đầu độc âm ỉ của tên phố xá bẩn thỉu làm mụ mị phần nào. Nhất là trước mặt ông ta, kẻ mà tôi không cảm thấy một chút tư cách thầy giáo nào.
Nhưng nếu họ chỉ biết vài thông tin lệch lạc… Bạn hơi buồn (và trách mình một chút xíu) khi không đủ niềm tin vào lòng bao dung cũng như sự đào sâu của họ để cảm giác khác điều này: Dễ họ nhìn bạn với ánh mắt thương hại xen chút trách móc. Nhưng đặt mục tiêu rồi. Bởi vì, nếu họ ác thì mục đích tối thượng của họ sẽ là bá chủ thế giới.
Chỉ có bộ óc là tỉnh táo. Để cắn tiếp những kẻ chống đối mục đích đẹp đẽ của tôi. - Ông cụ tôi bị liệt toàn thân.
Bạn như hiểu rất rõ mấy dòng chữ ấy. Chán ngán vì làm phận con cháu cảm thấy mặc cảm và ích kỷ khi chán ngán. Bạn thì có lẽ sẽ không thanh minh.
Nó trơ trẽn và thản nhiên đến độ bạn muốn xông vào đánh nhau với nó, muốn biến thành một thứ âm thanh man rợ hơn để đè bẹp nó. Bạn muốn xin lỗi những người luôn tôn trọng bạn nếu họ lỡ nghĩ bạn ám chỉ đến họ. Cái này họ cũng nhầm.
Rồi lại đây ngủ bên em. Đường phố trũng nên ngập nước như mặt sông, lội nước rất thú. Nó mất ở đây và nó lại xuất hiện, lại sống ở kia.
Chà, đây lại biến thành một cuộc thương lượng. Ngắn ngủi mà đằng đẵng. Nên bạn đừng ban phát lòng xót thương bừa bãi.
Nhưng nếu mình làm thế, mình cũng chẳng còn là mình. Rồi lửa bén nhanh quá, chẳng buồn đọc. Trên tầng, tôi nằm giường đọc một câu chuyện không vui.
Đó gọi là biết chơi. Nhưng trong đêm, với đôi mắt mở thao láo, bạn còn cảm thấy độ vang của tiếng thét ấy. Và như thế có nghĩa là tôi vẫn phải gồng gánh người thay vì đạp họ để ngoi lên.
Họ cũng chả ngại chửi cầu thủ đội nhà lỡ sơ suất hay trọng tài bắt không hợp ý họ. Bác trai bảo: Cháu nó vừa mời rồi. Rồi vừa nói bác vừa lấy thuốc.