Nó vừa là lí do biện minh cho thú tính, vừa là món thuốc phiện lờ đờ để mị dân, đưa họ đến những tư tưởng chẳng vì một cái gì cả. Ông có tài và ông xứng đáng được hưởng những thú vui dành cho ông. Và khi anh làm việc quá sức, em sẽ để con tè vào người anh.
- Tôi muốn… Tôi muốn… Tôi muốn ông cụ sớm được ra đi thanh thản. Nhưng lại thấy buồn nôn. Sự lộn xộn giờ giấc còn có nguyên nhân là để bạn tìm những khoảng tĩnh, tránh khỏi sự quấy rầy và muốn vô hình trong tầm mắt họ khi làm việc.
Họ càng không biết có thể bạn chẳng được gì mà cũng có thể một ngày kia, khi bạn đang cầu bất cầu bơ, người ta tặng bạn một cung điện vì một lí do mà đã lâu bạn không thèm nghĩ tới. Là người thì nên thế. Bạn bảo chị: Đọc sách gì không mang vào cho.
Nhưng nước mắt không nghe tôi. Có thể đó cũng là một cách chơi của cậu. Nên có thể thấy phần lớn loài người chưa có được đồng thời hai yếu tố nghị lực và tài năng để chơi kiểu bon chen được gọi là cạnh tranh lành mạnh đó.
Viết tí tẹo lại lên xe trôi đi. Như lấy đất ở mảng đê này đắp sang mảng đê vỡ kia. Điều đó làm tôi phần nào yên tâm.
Mọi người bảo bạn hiền lành. Nhưng tôi không ân hận về chuyện này nên tôi không muốn thế. Và bạn cảm thấy muốn đi ra dưới giàn gấc kia, tập nhẹ một chút.
Đến lượt máy treo ngược người. Hạn chế ra ngoài nữa. Tôi và thằng em lại về.
Mà tôi chỉ cần những người biết điều. Nhưng gã này có vẻ nhọn nữa, như một núi băng, còn đen như một cái gốc cây cháy. Ngoài nước thì: Tôi không có chức năng với nội bộ của các anh.
Rồi một ngày kia, cậu ấy sẽ cảm thấy cần bất bình. Lần sau rút kinh nghiệm nhé. Nhưng không hiểu sao, vẫn chưa có được trạng thái thoải mái và hăng say.
Bác bạn là đối thủ, là cửa ải đáng gờm nhất. Rồi hình như mơ thấy ai đó đã viết nó rồi. Ừ, đúng rồi, con dẫn các em đi mua…