Cũng có cớ để thôi viết. Mà tôi nghĩ chính ông đang làm mất thời gian đấy. Nếu đến nước này, họ tiếp tục coi việc dắt mũi đưa đường bạn là một nghĩa vụ và trách nhiệm cao cả thì tốt hơn là bạn nên ra đi.
Cứ như người từ trên giời rơi xuống. Chả nghĩ nhiều cho ai được. Đúng là chuyện thường.
Và tha thứ cho những cái không hay của nàng. Thế rồi, cuộc sống trở nên sôi động hơn mọi ngày. Bạn chỉ muốn họ nhìn vào sự thật nếu họ còn khả năng nhìn.
Tập thơ thì đã gửi hết lên mạng rồi. Dòng họ nhà mình phải rạng danh… Muốn được tin tưởng một lúc.
Một thế giới tuyệt vọng tạo nên những sinh vật hiện sinh ấy. Đừng xót thương vì bà già nhặt rác mà hãy thương nếu biết bà ấy nhặt rác về bán nuôi lũ cháu nheo nhóc có thằng bố nghiện ngập vào tù và bà mẹ trốn đi tìm một chân trời khác. Nhưng lí trí dạy tim tôi phải muốn.
Nên bạn đừng ban phát lòng xót thương bừa bãi. Sống phải khéo lắm, miễn là không làm gì sai. Sau những đau đớn thì chắc bạn tinh khôn hơn và có thêm được một số cái gì đó.
Vì hình như anh làm gì có trên đời. Bác gái hơn đứt bạn về khoản ăn nói, bạn chỉ biết ngồi cạnh bà, bóp đôi vai, đôi tay gầy guộc, khô quắt. Đôi khi người ta cần đòi hỏi cao, khắt khe với sự phát triển của đời sống trước khi có cái xuề xòa quan tám cũng ừ quan tư cũng gật thường là của sự bất lực và ơ hờ.
Cái từ nhân loại đẹp thế mà hay gây phản cảm. Ông ta chỉ cho mẹ tôi những chữ BÀI LÀM tôi viết so với chữ mẫu của ông ta. Những con lợn ấy lại đã đang và sẽ làm chủ biết bao nhiêu đàn bà và trẻ con.
Thế mà vẫn hồn nhiên phó mặc đời mình cho những âm mưu. Hoặc đơn thuần là sự hiểu lệch lạc được lan truyền… Sống là gì nếu không biết chịu đựng nhau.
Mẹ cười: Con tinh khôn lắm. Nhưng nó còn nhiều việc mà cái tuổi đó khó tự điều tiết hợp lí: Học chính, học thêm, tập luyện thể thao (khá chuyên nghiệp, ăn lương). Họ mang lại cảm giác ấm áp và thân thiện.