Y học bó tay… Mọi người cười thích thú. Chơi là lừa tất cả mà khiến họ tin, là tin tất cả dù họ luôn lừa, là khiến họ cảm thấy bị lừa bị hoang mang dù họ phải tin. Những người có tâm (nhưng không đủ điều kiện, khả năng giúp) sẽ gật gù thay vì có tật giật mình.
Tôi bảo: Chào chú. Nước mắt tôi lại rơi. Em thấy anh cũng tội nghiệp như cô bé ấy.
Ở trong cái trạng thái này, cái cảm giác mình dẻo dai nhưng có thể gục chết bất cứ lúc nào trở nên đúng. Lúc đó bạn nhìn thẳng vào mặt quí bà bảo: Bà đang cho mình đứng trên một thiên tài đấy. Nhưng thơ đâu có phải là một khối trọn vẹn thơ ngây.
Có lẽ chỉ viết đến đây thôi. (So với phần đông, chú còn là một ông chú tốt bụng và nhiệt tình nữa kia). Vài hôm nay chưa nghe (mấy buổi sáng bác bận đi đưa thiếp cưới) lại đâm nhơ nhớ, chờ chờ.
Tôi hơi chờ xem mẹ có ngã giá cao hơn không. Không nên ngộ nhận đó là thứ khẩu hiệu của nhà đạo đức. Phần còn lại của cái đèn là tính từ hông xuống có thể gọi là chân.
Hơn nữa, mọi người sau nhiều năm cũng dần quen với tiếng ngáy đều đều không lấy gì làm dễ chịu của nó. Cũng như những cơn đau ứ dồn trong ngực, trong họng, trong mắt, trên lưng, nhè nhẹ nơi đầu ngón tay, chúng cũng quen với mình rồi. Nhưng cơ bản bạn không thấy thú vị gì vì sống còn những thử thách khác dù vất vả hơn nhưng có nhiều người xoa dịu hơn, làm bạn thấy khỏe khoắn và minh mẫn hơn.
Đấy là theo qui ước của họ và đời sống bạn dính vào qui ước ấy như con muỗi trao cánh cho mạng nhện. Những cái đó có quên đâu mà phải nhớ. Bạn chấp nhận khuôn khổ như một cuộc chơi đầy thử thách.
Thi thoảng đáp lời vài nhân vật quen sơ sơ. Có tiếng chị út gọi í ới xuống ăn cơm. Phải cạo râu đi nghe chưa.
Nhưng bây giờ có mua cũng không ăn thua rồi. Bạn thích bác trai và sự hoà hợp của hai người ở những thời điểm như thế. Ngứa tay hái chơi? Không muốn nó mọc chỗ đó hút chất của cây to? Hay đem trồng nơi khác? Lại có một bức tường cạnh trường học, hôm bạn ngồi quán nước thấy ai đó đã dỡ gạch tạo thành một ô cửa sổ trên bức tường ấy.
Và bạn biết sẽ không ai biết đó là tiếng THÔI mà bạn đã rống lên vừa bực bội vừa ai oán vừa chán nản. Nhưng nó mới vì người ta tìm mãi mới ra, mãi mới cảm nhận được. Bạn đo lường, phân tích cảm xúc của mình.