Thật ra đôi lúc chúng ta hiểu nhau. Tất nhiên tôi biết có thể tôi đánh giá thấp trí tuệ và lòng bao dung của họ. Anh bạn bên trái bảo khán đài A bao giờ cũng buồn hơn các khán đài khác.
Chừng nào còn giữ cách sống ấy, nếu đời sống không đẹp hơn, trùm lên đời tôi sẽ mãi là bi kịch. Các cậu muốn thắng thì các cậu phải có sức mạnh, muốn có sức mạnh thì các cậu phải đoàn kết với nhau. Để tránh những hận thù.
Mà càng không được hiểu, cái đầu càng cứng, càng bất cần. Nhưng một đứa trẻ thì không có được tiếng nói của mình trong xã hội đầy bon chen, tự phụ và thiếu tôn trọng này. Đợt viết này gần như một sự thương lượng cuối cùng của một giai đoạn với dư luận và người thân.
Những cái nền tảng đứng tấn cũng như chịu đựng, rèn luyện trước khi đến với những miếng võ nước chảy mây trôi. Vì đời sống tôi bất trắc trong tình hình xã hội này và vì tôi biết mình biết đem lại hạnh phúc và muốn giữ gìn hạnh phúc nên tôi biết khi ở thật gần tôi, hầu như người phụ nữ nào cũng sẽ yêu tôi. Trông như một thứ thực vật biến đổi gen hoặc người cấy gen thực vật.
Rốt cuộc, tôi nhận thấy khi đến một chừng mực nào đó, mối bận tâm không còn thiên về viết cho ai, về cái gì mà là viết có hay không. Một khuôn mặt khá dễ mến và có vẻ quen thân từ trước. Nếu hắn là người tài.
Hiện sinh hết thì còn gì là người. Nói thế có ngạo quá không? Và đồng chí ấy có thích thú vì cái liên tưởng về một mảng lềnh phềnh để ví với mình. Nhường nhau nhiều khi chẳng ai được ăn.
Đôi khi những sự quá muộn làm đời sống trở nên vô nghĩa. Tôi biết rồi tuổi này sẽ qua, với nó, có khi sẽ qua nhanh hơn những đứa trẻ khác. Có lẽ với cái vỏ to hơn, anh ta không vứt.
Một là ông tuyên bố từ giã nghiệp văn. Thử xét lại một chút thì tạo hóa cũng chơi thật ác khi cài vào con người bộ óc, cái tạo ra những thứ biến chính con người thành nô lệ, khi nó chẳng có cớ gì mà không được tự do. Căn bản chưa xong cái việc viết và công bố nốt đoạn đời này, chưa yên tâm hết mình với cái gì khác cả.
Đơn giản bạn chỉ viết ra cái cảm giác và sự xoay xở với đời sống quanh bạn. Và càng cô độc vì không được hiểu, con người ta càng dễ ích kỷ. Bắt đầu thời kỳ tương đối tự do, là cái lúc bay xuống xưởng sản xuất hoặc bay lên phòng thiết kế xem sáng tác hoặc ngồi uống chè.
Tôi hiểu chúng và tôi tường tận chúng. Hóa ra cái ánh sáng sau tivi là cái đèn ăcqui đang nạp điện. Căn nhà hơi lạnh, hơi quạnh quẽ.