Cho nên, ta càng làm cho một người nói nhiều tiếng "có" bao nhiêu thì người đó càng dễ thuận ý theo đề nghị của ta bấy nhiêu". Họ không oán hờn gì hết, họ không cho rằng họ bị chúng tôi phản. Có một hồi mà một khách hàng chỉ trích hãng tôi như trên kia thì tôi đã phát điên rồi.
Hễ có cơ hội thì phải thực hành ngay những quy tắc học được. Trở về nhà, ông viết ngay thư cho một người ông quen nhất trong đám cử tri ông mới đãi tiệc và xin cho biết tên những người đã có mặt hôm ông đãi tiệc cổ động. Như trường hợp của ông Eugène Wesson.
Nó muốn hành động cũng như người lớn và quả được như vậy. Chú đã làm nhiều cái bậy đến nỗi chú không dám chỉ trích một ai hết. Bạn tưởng tôi sẽ khuyên bạn "Không nên" sao? Thưa không! Tôi chỉ khuyên bạn điều này.
Không, ông gợi tới một tình cao thượng và tế nhị: lòng muốn che chở trẻ em. Ông làm cách nào? Tất nhiên ông không nói cụt ngủn rằng ông bận việc lắm. Cho nên ba tuần sau, tôi lại thăm ông, sẵn nụ cười trên môi.
"Vả lại, còn mất cái lợi này nữa. Ta hãy để cho khách hàng, bạn bè, người yêu và bạn trăm năm của ta thắng ta trong những cuộc tranh biện nho nhỏ mà không tránh được. Chăm chú nghe một người khác, khác gì nhiệt liệt khen họ.
Bạn cho rằng tôi nói quá ư? Thì đây, xin bạn nghe những lời chí lý sau này của giáo sư William James, một nhà tâm lý có lẽ có tài nhất của châu Mỹ. Đó là quy tắc thứ chín. Ông Lawes chỉ muốn một nơi nào chắc chắn.
Những lời đó không phải thốt ra như cái máy đâu, mà trái lại, có một giọng yêu mến thật thà. Von Bulow tự nhún để khen ngợi, biểu dương Người, và Hoàng đế đại xá cho hết, vui vẻ truyền: "Trẫm và ngươi không nên rời nhau. Ông ta bằng lòng liền.
Thường thường bà chạy lại nhà một bà chị để phàn nàn về chồng, trút hết tâm sự, khóc la, đe dọa. Điều bạn muốn biết là làm sao áp dụng phương pháp đó vào công việc làm ăn hàng ngày được. Còn ông thì vẫn thường nói với mọi người rằng bà là nhân vật quan trọng nhất trong đời ông.
cho nên, hôm nay chúng ta gặp nhau ở đây, không phải như thù nghịch nhau, mà như chỗ bạn thân và chính nhờ cái tinh thần thân mến nhau đó mà tôi thấy sung sướng được bàn với anh em về quyền lợi chung của chúng ta. Nó bị ăn hiếp, nó tức, muốn trả thù, làm sao đánh cho đứa kia một "cú" nên thân để cho nó chừa tới già. Một lần đau cuống họng, tôi lại một nhà chuyên môn trị bệnh đó.
Sáng dậy, thấy tấm "ra" ướt, bà nó bảo: "Ngó này, đêm qua lại đái dầm nữa". Năm 1922, ở Californie có một thanh niên nghèo khổ, sống với vợ. Chúng ta nên nhớ rằng bạn thân của chúng ta thích nói về những tài năng của họ hơn là thích nghe ta kể những tài năng của ta.