Rồi một ngày kia, cậu ấy sẽ cảm thấy cần bất bình. Nhưng không phải là tất cả. Chà, ông anh này cũng không đến nỗi phong kiến như vẻ lừ đừ của ông ta.
Các chú bảo: Mày còn đứng đấy làm gì?. Trước thì tháng gặp một hai lần. Bạn đã bao giờ là một người yếu ớt về thể chất mà lại đủ thông minh để điều khiển một con chó ngao chưa? Bạn biết cách giật dây nó và khiến nó nghe lời mình.
Nhà văn hôn lên má nàng như muốn vệt hồng ấy loang khắp thịt da nàng. Tôi đùa: Bác cho cháu gặp để cháu tẩn một trận can tội hớt lẻo. Còn bao nhiêu cái để khám phá.
Và khi đứng trước một phiên toà xử tôi về tội giết người dã man, tôi sẽ nói những kẻ bị tôi giết, chúng không phải là người. Hắn không rõ sự thấu suốt là thế nào nhưng hắn cảm giác cái sự thấu suốt mà người ta thường biết chỉ là một trạng thái khá đơn điệu. Tại sao lúc nào bạn cũng có thể chết mà không ai biết nhỉ.
Lũ báo đen, báo hoa mai thì nằm im lìm. Đôi lúc, bạn có một chọn lựa khác. cho anh đi một bài thơ - mà em viết lúc bơ vơ thật lòng - độ này trời đến là trong - mây tan vào nắng gió cong miệng cười - cho anh đi một lần người - kẻo suông trời đất đẹp tươi như vầy - không em đừng có đến đây - mà em cứ thả lên mây nỗi buồn
Thêm nữa, bạn đầy những hạn chế của tuổi trẻ bị dồn nén. Tôi nhớ có lần đi học về, rủ chị từ Thanh Xuân vào Hà Đông ăn giỗ. Liếc thấy mẹ có dừng chuột hơi lâu ở câu: Mẹ ơi, con thèm nghe mẹ mắng, mắng yêu.
Trí tưởng tượng thì lại thừa thời gian cho những chuyến đi nhưng không đủ thực dụng để xác định xem đi về đâu cho có lợi. Rồi tự dưng tất thảy lại phá sản. Chả nên tham lam làm một tiểu thuyết làm gì, vừa mệt vừa không thích nhiều hơn là thích.
Nó bắt chước tôi, dần dà cũng thành của nó, tôi chả nhớ tôi bắt chước ai. Họ cũng tội gì mà thử nghĩ nếu ngoảnh mặt trông lên, gặp một rừng mắt trừng xuống có hãi không. Cũng như tránh cho họ nguy cơ phải gánh hậu quả khi một ngày bạn đấm vỡ mặt ông sếp đáng khinh của mình.
Nhưng sống vì điều gì, có lẽ chẳng mấy ai rõ. Bởi thế, anh yêu từng tiếng nói của em. Bất cứ nơi nào cũng vô số những con người như vậy.
Mà không, ngay từ lúc lấy lời khai, đồng chí ấy đã biết tên mình. Chim vẫn hót, một số có lẽ ngủ trưa. Sẽ thôi cái cảm xúc của tuổi thơ bị tổn thương: Mọi người đều thần kinh, mọi người đều ích kỷ.