Mong muốn được thấy hoặc không thấy sự thật có ảnh hưởng đến nhãn quan của chúng ta. Patc4 – Giả định trực tiếp/ phát đạn trong bóng tối Gđ1: Dàn cảnh Hầu hết chúng ta đều không thể nhớ được những gì chúng ta đã ăn vào bữa sáng ngày hôm qua!
Đây là hai phản ứng bạn có thể nhận được sau khi thông báo cho khách hàng phát hiện của mình. Những mệnh lệnh kèm theo chỉ là những mệnh lệnh được gắn vào một câu nói. Người ta nói rằng trong giai đoạn đầu của vụ điều tra O.
Đó là khi chúng ta có hành động, tư thế hoặc tốc độ phát ngôn tương thích với người đó. Xét về thực chất, chúng ta muốn những gì mình không thể có và những gì càng khó đạt được chúng ta càng muốn. Việc Fuhrman nói chưa bao giờ sử dụng chúng trong bất kỳ hoàn cảnh nào dường như rất vô lý.
Và đây là một cộng đồng làm ăn nhỏ – cố gắng đi tìm việc với ‘cái án’ như thế thì thật là… Anh sẽ hoàn toàn thất bại. Cô ấy nấu món mì sợi nhưng em không đụng đũa. Bạn cho người đó cơ hội giải thích tại sao họ lại làm vậy.
Vì thế, nếu bạn muốn biết điều đó, hãy lấy đó làm trọng tâm cho phương án tấn công tiếp theo của mình. Lúc này, anh ta chỉ phải tiến thêm chút nữa là trung thực hoàn toàn. Winston: Ồ, thế à? Chà, họ còn lấy dấu vân tay rồi đấy.
Tôi viết đơn mua hàng nhé?” Động lực để hành động lúc này không còn nữa. Việc gọi cho cô bồ cũ và kết tội cô ta sẽ không có tác dụng. Nhắc lại những câu kiểu như: “Tôi tin chắc mọi chuyện tùy thuộc vào anh,” “Càng phải đợi lâu thì tôi càng bực đấy.
Một cách nói dối khôn ngoan khác là sử dụng hình thức nói ẩn ý có dạng một lời phủ nhận. ” Đó là lý do các tay đại bịp luôn kết tội người khác gian dối. Thay vào đó, ông ta đồng tình với người lính và giải thích rằng việc người lính nghĩ ông ta không có giấy phép là một lý do rất hợp lý chứng tỏ vì sao ông ta lại có giấy phép.
Bạn cảm thấy thoải mái hơn và tính cả tin của bạn tăng lên. Cách người khác nhìn nhận thế giới phản ánh cách họ nhìn nhận bản thân. “Anh có trí nhớ tốt quá! Tuyệt, vậy anh sẽ không quên chi tiết này.
Khi một người đặt câu hỏi: “Anh đang làm gì đấy?,” đầu người đó ngẩng lên và hai mắt cũng sẽ mở to hơn khi đến đoạn cuối câu, rơi vào âm ấy trong từ đấy. Lúc này, tôi không cảm thấy quá tồi tệ. Khi một người nói thật, câu đồng tình hoặc phủ nhận chỉ có một hoặc hai từ có thể được kéo dài để nhấn mạnh – “Khôôông,” “Vâââng” hoặc “Dĩ nhiêêên.
” Lời nói của kiểu người như thế đem lại sự thoải mái cho người đối diện chứ không phải để tự bảo vệ mình. Tôi chỉ muốn nghỉ ngơi và thư giãn. Người đó đã phòng thủ và rất giỏi trong việc thuyết phục bạn.