Bà già vục đầu vào thùng rác. Ông sợ đó sẽ là những ánh hào quang rực rỡ cuối cùng. Tôi không tự hỏi giờ này ở nhà bác mọi người không thấy tôi về sẽ làm gì.
Không khác mấy những bậc con không nhớ nổi rồi đây mình sẽ phải làm cha làm mẹ. Nên bạn có thể quyết định bạn không hối hận. Có lần bạn tự hỏi phải chăng đó là hạn chế của mọi kẻ cô đơn.
Tốt hơn là nên nhập vai. Chị út hỏi ngay: Sao thế? Lắc đầu. Không hẳn là bạn mà là những gì bạn viết.
Và ở trong những bộ mặt khác nhau, con người không nắm được những bộ mặt còn lại. Nhưng không phải là tất cả. Tiếng ô tô cạ mặt đường và tiếng còi sằng sặc của nó lấn át những tiếng xích líp xe đạp và động cơ xe máy.
Có thể nó chưa đủ để xoa dịu nỗi cô đơn khủng khiếp của những người gọi là cao thủ hiện sinh (thường là những tài năng lớn). Tôi cất tờ giấy vào cặp. Xung quanh là người.
Phải cạo râu đi nghe chưa. Ngả đầu cạnh nàng, áp tay nàng vào má. Khoảng hai chục đứa thì chúng lại tạnh.
Mọi thứ đều không mới. Tôi yêu cầu vụ xét xử tôi được truyền hình trực tiếp, được diễn ra trước con mắt của báo chí, dư luận quốc tế. Diễn biến tâm lí có vẻ như thế.
Cũng như tự tìm thấy động lực trong lúc động lực chưa tìm đến với mình. Lúc nội tại thực sự thôi thúc; ham muốn ganh đua, vượt lên tiếp tục đến thì lại là lúc chuẩn bị tã lót cho sự chào đời của cái mới. Những kẻ có khả năng lãnh đạo như vậy đủ thông minh để đọc và hiểu về tính nhân văn.
Hoặc với nội dung vờ phản ánh chính nó. Đoán rằng nó bên dưới tầng một vì nghe có vẻ xa xôi. Sự trôi vô phương dẫn tôi đến đây.
Đã có kinh nghiệm, bạn nhắm mắt lại, nằm im, tích tụ lực để vùng dậy. Còn quá nhiều người không có cơ hội biết đọc biết viết, mãi mãi, trong đó chắc không thiếu mầm thiên tài. Tỏ ra e thẹn hay đạo mạo càng khó va chạm và dễ bị dắt mũi.