Trong những bữa cơm vui vẻ, những trận bóng ghi bàn đẹp, bạn thắc mắc tại sao bạn từng hay mơ hồ về cái chết. Dải đường chính phía ngoài lắp đèn thưa thớt, âm u, bụi mù. Cuộc sống luôn cho tôi chỗ để sinh tồn.
Tại sao lúc nào bạn cũng có thể chết mà không ai biết nhỉ. Kể cả sau một đêm trong giấc mơ mà mọi người thân xúm vào mỗi người một ý vạch đường đi cho bạn. Họ coi những nghĩa vụ, chuẩn mực tất nhiên như trời định.
Viết một cách không quang minh chính đại lắm vì đây không phải là lúc được viết như một nhà viết mà phải học như một sinh viên. Và thi thoảng vẫn hé cho bạn khuôn mặt những đứa con rơi của sáng tạo. Nếu giờ này tôi ở nhà, mọi người chắc đã yên tâm ngủ.
Tôi sẽ không đề cập chi tiết khả năng ngộ nhận ở đây vì nếu thế, những điều tôi viết không có giá trị một thiên tài kể sơ sơ về cái xảy ra trong và ngoài mình. Cuộc đời của bác làm rất nhiều cho người khác nhưng biết đâu những công việc ấy lại bù trừ hết cho nhau. Phát thanh viên phàn nàn với vợ: Cứ dự báo thời tiết sai là người ta lại đè anh ra mà chửi.
Thi thoảng vẫn bình luận vài câu. Định ngoáy mũi phát để kết thúc truyện. Cháu thấy bác tội lắm.
Tôi nhất quyết không đi. Nhủ cố nhớ mà viết lại những đoạn thú vị. Cháu phải sống cho ông, cho các cô chú, anh chị và rất nhiều người khác nữa…
Muối thì về biển còn nước thì lên mây. Đó là yêu cầu phải có can đảm thay đổi để phù hợp với tinh thần thời đại. Không hy vọng một ngày họ tập hợp lại và ghép chung những ký ức.
Đó là cái con người có thể làm được nếu biết diệt dốt. Mẹ xem xong bảo: Đây là trang hài hước à? Đôi lần tôi nửa đùa nửa thật: Con đứng trong 5 nhà thơ Việt Nam hay nhất. Hắn phải lừa phỉnh mình.
Hoặc lúc phấn khích. Và không thay đổi mục đích dù nó đúng hay sai. Cũng vì thế mà bi kịch ngày càng nhiều.
Nhưng để có được những bước đi đầu tiên của một đứa trẻ bị buộc (hoặc tự buộc) vào mình thứ nặng hơn cơ thể nó nhiều lần, ta đã phải vắt hết sức. Đấu tranh cũng là hiện sinh, tớ thích thế. Sự đố kị lộ liễu này thực ra dễ là biểu hiện của vô đạo đức và bất hiện sinh.