Ai nói gì họ cũng nam mô vâng, dạ. Bà ngồi trước ông, ngang khách, còn ông ngồi dưới, nép một bên. Nhưng chúng tôi xin bạn đừng hiểu lạc quan là ngây thơ hay nói đúng hơn là khờ dại coi trái tim thanh niên nào cũng thật và tưởng lòng nào cũng yêu mình như mình yêu họ.
Họ làm gì? Lòng buồn vằn vặc. Đã có những quốc gia đề cao dân chủ, chưởi thực dân mà rộn rịp thôn tính các bản đồ thế giới, theo một chánh sách độc tài, bốc lột dã man. Cái gì của thời qua, họ cho là hủ lậu.
Tình mẫu tử ứa trào trong những cái đút cơm, lau mồ hôi hay những nét hôn trong sạch. Bạn bảo lấy cục gạch kê chân ghế. Nói vậy không phải bạn trai cần bắt chước những góc cạnh yếu hèn của phụ nữ.
Đời sống vật chất của gia đình họ phải bảo đảm. Trở về thực tế, sống theo lý trí và ý chí rồi chuẩn bị cho tương lai. Trên gần cuốn lịch có một hình lõa thân đang rình bạn, bạn lại sau hè thì bên nhà lân cận có một cô nàng ăn mặc hở hang hối hả đi nhà vệ sinh.
Đại khái giáo sư nói hồi 17 tuổi có lần giáo sư mặc đồ lớn, tay cầm gậy, đi huênh hoang ngoài đường, tự khoái vì tự cho mình là một chi chi đó. Khi tuổi dậy thì đến, Tạo hóa cho người nam người nữ tự nhiên yêu mến nhau. Nếu không được hân hạnh như người chân giáo vào thánh đường bàm tâm sự với Chúa Giê Su thì nghe nhạc, ca hát những bản lành mạnh, yêu đời.
Tất cả những tâm tình lo âu trên làm cho tâm hồn bạn trai tuổi dậy thì đã xao xuyến lại xao xuyến hơn. Họ không tin Aristote trong lời nầy: Hỡi các bạn, không có tri âm. Nói cho họ biết không nên khinh người nhưng phải trọng mình.
Tác giả cuốn Bạn sẽ nên người có thuật lại lời tự thú của một giáo sư đại học nói vềtính tự cao của mình. Tuần lễ sau họ mặc thứ cụt, cụt lắm có thể nói theo kiểu bình dân là chó táp mấy ngày không tới. Anh ruột và chị dâu xích mích, chị dâu buồn ngồi ở góc phòng rơi lệ.
Trong mấy chương sau tôi sẽ bàn rộng về vấn đề này. Francoise nói: Tôi phải săn sóc thân thể tôi để tập nó làm những việc khổ cực của tinh thần. Nếu họ không khờ dại lục phá như con nít cũng rong chơi, làm việc nầy, việc nọ.
Nhưng chắc chắn các bạn trai đều vì tự nhiên tốt bụng dễ tín nhiệm kẻ khác. Họ cũng trông thấy trong đó có sự vui vẻ, trẻ trung. Còn thực lượng của họ phải kính trọng vì nhờ ăn ngủ họ mới đủ điều kiện để họ trưởng thành về thể xác.
Của cải rồi cũng sẽ bỏ ta, thưa bạn. Xong, họ cũng kiếm chỗ yên để nghỉ ngơi hay làm việc. Chánh phủ mất tiền bạc cất tiểu học, trung học, đại học đường mà không bắt nhà giáo đ ào luyện tâm đức cho kẻ thụ giáo, không cho môn học làm người vô chương trình, chỉ bắt thi các môn của trí mà bất kể các môn của tâm hồn thì chỉ tạo những thế hệ duy vật, vô hồn có ngày trở giáo hại chánh phủ và bắt chánh phủ cất sẵn cho họ tòa án, thêm lính cảnh sát, nhà thương điên, trại giáo hóa, nhà an trí v.