Năm 1922, ở Californie có một thanh niên nghèo khổ, sống với vợ. Chúng ta không ai muốn làm việc một cách bất đắc dĩ, mà muốn rằng công việc của ta hợp với ý nguyện và sở thích của ta. Ông nghĩ ý định đó của tôi có được không.
Người kia vâng lời, theo ý ông và có công giúp ông nhiều nhất trong cuộc vận động bầu cử đó. Người kia ngạc nhiên: "Không, tôi không hay đấy". Tôi rất bình tĩnh đáp rằng ông ấy muốn ra sao thì tôi sẽ làm như vậy.
Hamilton và ông Keneth Macgowan viết. Trước hết ta phải đặc biệt chăm chú nghe họ. Bức thư đó, ông giữ trên ba mươi năm và đưa tôi coi khi ông lại nghe lớp giảng của tôi.
Họ càng quý mến ông, vì chẳng những ông không đả động tới điều lệ, còn mời họ hút thuốc, làm cho họ cảm động mà thấy ông nể nang họ. Trước khi từ giã ông, thì ông đã bán cho tôi một tấm thẻ hội viên. Như vậy ông ta hết nói gì được nữa, không có lý lẽ gì để tranh biện được nữa.
Kết quả cuộc tranh luận lạ lùng đó, là hãng xe ký giao kèo với hãng của tôi và xin cho bạn hay rằng, giao kèo ký kết mua tới một triệu thước da, đáng giá 1. Bạn muốn bạn thâm giao với bạn đồng nghiệp cực lực tán thành và không tiếc lời ca tụng bạn. Không ai hiểu rõ sự xác đáng của những lời nói đó bằng John D.
Châu Mỹ ở trong tình trạng kinh hoảng. Chúng tôi nói chuyện vui vẻ một lúc. Tôi nói: "Châu Phi có nhiều cái thú lắm.
Anh Emile và tôi định thực đơn. Sau: khi tôi ngừng nói, hai người bán hàng kia bày lý lẽ của họ ra thì ông bênh tôi mà bẻ lý lẽ của họ. Họ lo cho việc làm ăn ư, bị chủ rầy ư, khó ở ư, lỡ xe ư, thì mới về tới cửa, họ đã quát tháo rồi.
Vì cậu tỏ ra "biết nghe" cho nên được các danh nhân đó kể chuyện mình cho cậu. Viên thu thuế thì lạnh lùng, ngạo nghễ và cố chấp. Chính lời khen đó đã mở đầu cho quãng đường rực rỡ của chàng.
Ông Gaw không đòi mà được. Còn ông Paderewsky, một nhạc sĩ dương cầm nổi danh, rất được lòng người bếp da đen hầu ông trong toa xe lửa riêng của ông. Có lòng ham muốn học hỏi và thi hành những định lệ chi phối sự giao thiệp giữa loài người với nhau.
Mỗi buổi tối ở Nghị viện ra, ông vội về nhà để cho bà biết những tin tức hôm đó. Bạn coi hai cặp gặp nhau ngoài đường: hai người đàn ông họ chỉ ngó nhau thôi, còn hai người đàn bà thì ngắm nghía tỉ mỉ quần áo, trang sức của nhau. Có khi chỉ cần ông chồng buổi sáng, khi đi làm, giơ tay lên chào vợ một cái cũng đủ làm cho cái hố giữa họ khỏi mỗi ngày một sâu".