Mà chính vậy! Khi ta đã chịu nhận sự chẳng may nhất thì ta có còn để mất nữa đâu, và như vậy tức là tự đặt vào một tình thế chỉ có lợi mà vô hại. Những lúc ấy chỉ có cách cầu nguyện. Trong khi đó, một thương gia gởi cho ông Georrge Rona lá thư sau đây: "Những ý nghĩ của ông về công việc của tôi, hoàn toàn sai lầm và có phần lố bịch nữa.
Hồi 21 tuổi, ông đã kiếm được 75. Kết quả lạ lùng về năng lực cũng như về sức khoẻ và hạnh phúc gia đình của tôi. Lại hỏi một bác sĩ chuyên muôn trị mắt, ông mới hay cái sự thật đau đớn này: ông sắp đui.
Tôi đáp không có việc nào bỏ dở hết. Tôi đã sống trên 37 năm ở Nữu ước, vậy mà vẫn chưa có một người nào lại gõ cửa bảo tôi phải để phòng chứng ưu sầu, một chứng do cảm xúc sinh ra mà trong 37 năm qua đã giết người một vạn lần nhiều hơn bệnh đậu! Trên 30 năm đầu tắt mặt tối, người chỉ chuốc thêm nợ và nhục nhã.
William James cũng nói tương tự như vậy: "Tín ngưỡng là một trong những năng lực giúp cho loài người mạnh sống. Tôi nói vậy vì tôi đã được kinh nghiệm. Chẳng bao lâu biết tường tận từng nơi từng chỗ, trong khu phố thường chơi đùa với các bạn, biết tường tận đến nỗi chơi trò gì có chạy đua là đều thắng.
Vậy mà theo lời Herndon, người viết tiểu sử Tổng Thống Lincoln, thì ông không bao giờ xét người đồng thời theo cảm tình theo sự ruồng ghét riêng. Ông biết rằng đọc thứ sau này, có thể học được một vài điều hay. Bà kể: "Năm năm trước, một hôm vào tháng chạp, tôi thấy tâm hồn chìm đắm trong biển ưu tư.
Một hôm mua cà rem ở một tiệm nước, bà thấy tiệm ấy cũng bán bánh mà bánh không có vẻ ngon lành gì hết. Tại sao lại cần thiết thế? Người đó làm nghề buôn đường.
Từ đó tôi phải lăng xăng: khách hàng bao vây tôi, hỏi giá cả, đòi coi màu sắc, kích thước. Chính ông đã phải công nhận rằng chẳng làm nên công chuyện gì nếu đã không học mười sáu giờ một ngày để bù lấp sự thấp kém của mình. Sau cùng tôi bắt tôi nhận một tình thế không thể hay đổi được và nhờ vậy tôi thắng nổi ưu tư và sợ sệt.
Ông Thomas Edison hiểu điều đó, nên khi chết, ông để lại 2. Phillips nói, tôi đã "đầu cơ bằng tai", ai nói làm sao tin ngay làm vậy". Lúc ấy bà đã bị bệnh đau tim hơn một năm rồi.
Ông chiến đấu với những tật của ông theo cách đó trên hai năm trời, không bỏ một tuần nào hết. Nếu có máu cờ bạc, bạn nên đọc cuốn ấy đi và bạn sẽ đỡ phí nhiều tiền lắm, đỡ cả 100 lần, có lẽ cả 1. Ông tủi nhục, thất vọng tới sa lệ.
Ông nhận thấy trung bình mỗi người thợ có thể đổ vào xe gông 12 tấn rưỡi gang đúc thành thỏi trong một ngày, nhưng trưa đến họ đã mệt nhoài. Thật không còn cái gì. Vả lại, cũng như các chủ trại khác, có tính rất ghét sự mua chịu, ông ngầm bảo Dan Eversole đừng bán chịu cho bà nữa.