Các bà mẹ của họ vốn là hai chị em sinh đôi giống nhau như đúc và luôn là những người bạn tốt nhất của nhau. Một tháng trước đây, tôi vẫn không chắc là có nên giao cho cậu không. Còn anh lại cảm thấy hứng thú trở lại với công việc bởi anh tin rằng những công việc mà mình đã giao phó cho các nhân viên sẽ được hoàn thành đúng hạn.
Anh thành thật chia sẻ với Jones những sai lầm mà các nhân viên của mình đã gây ra. Từng bước một, họ đi sâu vào từng phần của dự án và làm rõ những thắc mắc của James. Công việc thuận lợi, cuộc sống hạnh phúc - mọi thứ có vẻ như rất suôn sẻ đối với họ.
Nhờ vậy, anh có thể trò chuyện với các nhân viên của mình và qua đó hiểu hơn những khó khăn mà họ đang gặp phải. - Josh không đợi James phải nói ra điều đó. Bộ phận của James bắt đầu một tuần làm việc mới trong tâm trạng phấn khởi, gương mặt mọi người đều toát lên vẻ yêu đời.
James cảm thấy thất vọng hơn là xấu hổ vì những hành động của Josh. Chính tôi mới là người đã đẩy chúng ta vào những khó khăn này kia mà? Vậy cậu đã làm gì để ổn định trở lại?
- Chào anh bạn, - James cất tiếng chào khi bước vào phòng Jones. Một lần nữa, khi về đến văn phòng anh viết ngay lên tấm bảng trắng của mình: Chiều đến, anh thong thả lái xe về nhà khi trời hãy còn chưa tối hẳn.
Đã có rất nhiều lời than phiền của các đồng nghiệp cũng như của cấp trên, chủ yếu là về sự bận bịu thường xuyên và về tính khí cáu bẳn của James. Khi đọc lại những điều mình đã viết trên bảng, James chợt nghĩ đến những vị giám đốc trong công ty - những người cũng có thể đang gặp phải khó khăn như anh. Thế là James bắt tay vào xác định thời hạn cho từng công việc và nói chuyện cụ thể với mỗi nhân viên một lần nữa.
Mãi đến chiều hôm sau, tớ vẫn không nhận được tin tức gì của Jennifer, nên tớ bèn đến gặp cô ấy để hỏi thăm tình hình công việc. Lạ thay, hai ông bố cũng là một đôi bạn tri kỷ. James cảm thấy rất vui.
Tất cả là nhờ ở nghệ thuật ủy thác công việc đơn giản nhưng lại vô cùng hiệu quả. - Jones à, vì sao ngay từ đầu cậu không nói hết luôn một thể? Nếu thế thì có phải tớ đã tránh được bao rắc rối và không phải làm phiền đến cậu nhiều lần như thế không? - Cậu có rảnh không?
Họ không đạt chỉ tiêu đã được giao. Điều quan trọng là cậu phải biết rút kinh nghiệm. Jessica không thể che giấu cảm giác hụt hẫng đang xâm chiếm trong cô.
Thế là James bắt tay vào xác định thời hạn cho từng công việc và nói chuyện cụ thể với mỗi nhân viên một lần nữa. - Sao ông lại hỏi vậy? Đương nhiên là tôi phải làm bất cứ điều gì cần làm chứ? Khi đọc lại những điều mình đã viết trên bảng, James chợt nghĩ đến những vị giám đốc trong công ty - những người cũng có thể đang gặp phải khó khăn như anh.