Rõ ràng trên khuôn mặt mọi người bỗng nhiên cảm thấy không chỉ cảm thông mà còn kính trọng cô ấy hơn. Vị giáo sư đóng cửa lại và hỏi bạn câu hỏi trên một lần nữa: Học trò yêu quý, vậy ai là Giám đốc Điều hành và ai là nhân viên tạp vụ? Hãy chú ý đặc biệt đến hai bên mép.
Gabriella đứng dậy đi ra phòng vệ sinh nữ. Đó là một đôi mắt hình tròn? Hay hình bầu dục? Hình quả hạnh nhân? Đôi mắt đó có nhiều tròng trắng hay không? Và trắng đến mức nào? Có hơi bị đỏ hay không? Đó là điểm bùng phát.
Tuy nhiên, tôi phát hiện ra đây là một Mẹo nhỏ đáng kinh ngạc. Cứu với! Chắc chắn sắp xảy ra va chạm! Hãy thay đổi hướng mười độ về phía bắc! Anh ấy thong thả vòng đến chỗ đông người và vẫy tay với một số người đi ngang qua phòng và cười rất tươi với họ.
Trong khi những mẹo sau đã quá phổ biến, tất nhiên, hãy quan sát thật kỹ để xem ai muốn ngồi chỗ nào. Trong những tình huống khác, vai trò đó nên được để dành. Chỉ cần cho tôi biết, và chúng tôi sẽ lái nó đến trước cửa Hyatt Regency lúc năm giờ.
Trước tiên, đừng phô trương vị thế mà một ai đó nắm giữ trong cuộc sống của bạn. Diễn đàn riêng của tôi thì không như vậy, những diễn giả (người thích gọi là diễn giả chuyên nghiệp), ngoài giọng nói to, mồm rộng và cái tôi lớn luân chuyển trong hội nghị của ngành, họ còn đánh giá về nhau. Có lẽ họ không biết là tên nên đặt trước hay sau chức vụ.
Sáng hôm sau, khi đang ở trong khách sạn, ngay trước khi tôi sắp sửa trình bày bài thuyết trình, tôi nhận được thư điện tử của Fiona có dòng tiêu đề là Tai nạn. Đừng hạ thấp mình bằng cách đưa ra lời xin lỗi ngay. Còn người kia, vị giáo sư tiếp tục, là nhân viên tạp vụ của công ty.
Hãy dành vài giây để tăng cường hoặc thiết lập các mối quan hệ với người nhận bằng việc tìm kiếm các thông tin trên mạng về nơi người nhận thư. Tiếng cười nhiều khi đánh giá được những người thấp hơn bạn về địa vị xã hội và công việc. Thật đáng buồn, anh đã không làm như vậy.
Nhưng này, dừng lại! Hãy phân tích điều này. Nhưng chúng tôi vẫn là những người bạn thăm hỏi nhau qua điện thoại và qua thư điện tử. Một lần nữa, tôi nhìn vào danh thiếp của người buôn phụ tùng ô tô mà tôi vẫn cầm trong tay.
Đương nhiên người tiếp viên đó không thể không nghe thấy. Tôi hỏi nhỏ họ, Đừng nói vấn đề này với một số người tham dự còn lại, nhưng xin hãy quay lại sớm hơn mười phút sau bữa trưa và ngồi vào chiếc ghế khác với chỗ sáng nay các bạn đã ngồi. Hơn nữa, cô ấy làm cho mọi người cảm thấy có lỗi vì đã ngắt lời cô ấy.
Con là một kẻ mắc tội tày đình và đã hoàn lương. Đôi mắt của cô ấy có cân đối không? Mắt bên này có hơi nhỏ hơn hoặc bị sụp mí hơn mắt bên kia hay không? Vì vậy hãy tưởng tượng sự vui mừng của tôi khi tôi về nhà lúc sáu giờ ngày thứ Sáu và nghe thấy giọng của Arnold trong chiếc máy trả lời của tôi: Tôi có tin tốt lành cho cô đây, Leil.