Tất nhiên là khi đó họ phải chịu khó một chút là đứng bình đẳng với tôi nếu không tôi sẽ lựa chọn một đối tác khác. Nhưng cũng thông cảm với ông ta. Nhưng đành phải nhả ra.
Cháu về nhà vẫn bảo các bác chăm sóc cháu rất kỹ đấy ạ. Con đường quanh sân vận động Mỹ Đình rộng và xanh, khá yên bình. Bạn muốn dấn thân, muốn vắt kiệt mình bằng cách phun trào không nguôi nghỉ những luồng ý nghĩ (qua các truyện khác hơn là dạng viết khá cụ thể này).
Bạn chả bao giờ thanh minh, phản ứng làm gì. Hơn nữa, mọi người sau nhiều năm cũng dần quen với tiếng ngáy đều đều không lấy gì làm dễ chịu của nó. Mình sẽ trả lời: Cảm ơn lời khen của đồng chí.
Nói thì hay mà làm thì rất dở. Với sự phân vân đó, bạn sẽ không cảm thấy yên tâm mà đắp giấc ngủ lên mình dù bạn có thể là một thiên tài. Và như thế, dễ chả hay gì nữa.
Để cháu tự sống và tất cả sẽ đều thoải mái. Và những cái xác cháy khét lẹt. Sao không thử ví ngược lại họ với công việc của ta.
Tôi cứ theo qui luật, phải nhích dần trên các bậc thang nhận thức, tích lũy để nhảy lên bậc sau. Thế là trong đầu tôi loé lên ý nghĩ: Đốt! Tôi chạy lên nhà, mở tủ, lấy tập Mầm sống xuống. Nhưng nhà văn đọc được trong mắt nàng: Đừng giấu em điều gì anh nhé.
ĐI đã lên tiếng gọi tôi vì lâu rồi tôi chưa gọi nó. Bóng đá nữ thì bảo: Ôi toàn anh như con trai. Điểm cuối cái đuôi nằm giữa màn hình.
Nghệ thuật, nghệ thuật mà làm gì khi mà bạn chẳng có mấy thiện cảm với từ nghệ thuật? Thật ra, cảm giác về khái niệm nghệ thuật thực chất trong bạn chỉ đơn giản là những tầm cao. Có thể thanh minh rằng mình không chạy thì kẻ khác cũng chạy? Không đúng. Trong đó đầy những cuộc chiến, những rào cản, những biên giới; đầy những thiên thần và ác quỷ.
Người ta sẽ ngạc nhiên trước sự phi thường của bác với khối lượng công việc đồ sộ mà bác gồng gánh và giải quyết ổn thỏa. Nàng quay xuống nhìn thẳng vào tôi. Tôi biết điều đó nên chưa bao giờ tôi khinh ghét họ.
Một ngày thả ra nắng mặt trời. Nhưng còn chỗ nào không đau nữa đâu. - Tôi rất mừng vì điều ấy.