Lải nhải cũng là chơi. Nhưng cứ thử viết xem, biết đâu làm được cái gì đó. Sức khoẻ yếu thì học thêm tại chức tiếng Trung với cả phấn đấu vào Đảng vội làm gì.
Dùng hay không dùng thì có sao. Đấu tranh cũng là hiện sinh, tớ thích thế. Những con đường sẽ đi đến đâu? Nhiều người đã đang và sẽ hỏi thế.
Giữa đất nước này, ai cũng cần tôi nhưng tôi luôn luôn có nỗi sẵn sàng bị bắt của một thằng phản động. Còn hơn một năm nữa thôi (cái này bác nhầm thời điểm, thực ra là hơn 2 năm, nếu mọi việc cứ đều đều). Nhưng dù có ông nào bảo đời thực ảo khôn lường, sướng có khi là khổ, khổ có khi là sướng, mới có khi là cũ, cũ có khi là mới, xã hội nào mà chả như xã hội nào, cải tạo mà làm gì thì kệ cha ông ta.
Hôm qua tao nóng quá. Tôi là người anh, tôi phải nói gì với nó đây? Tôi hiểu sự ích kỷ và lười biếng việc nhà của nó. Nghĩ có vẻ khúc chiết.
Mai đi học về phải cạo râu. Và những khuôn mặt mới như rất thân quen, như gặp ở đâu đó rất lâu rồi. Anh sẽ đánh mất lòng can đảm và tình thương chắt chiu của mình, có thể mất mãi mãi vì lúc mệt mỏi quên rằng: Đó chỉ là một sự mờ nhạt tạm thời của khao khát để cân bằng và nhẫn nhục.
Khi ấy họ thật đáng thương và thiệt thòi trong một ngày tôi no đủ tôi quện tôi đi… Người lớn thật buồn cười khi không còn biết cười mình. Như một sự bổ trợ, cân bằng, phong phú tất yếu. Còn lại, có bao giờ bạn thiên tài được với mình đâu.
Lúc đó tôi không có nhà. Đến giờ tiêm, mẹ bạn dúi cho y tá 10 nghìn. Hàng mi dài ôm lấy đôi gò mắt.
Rốt cuộc, khi bớt ngu dốt thì chúng ta sẽ thoải mái hơn với nhau. Khả năng đầu tiên là những nhà độc giả (có chức năng đối với việc hỗ trợ tài năng) chưa từng dành thời gian ngó ngàng; hoặc từng xem qua nhưng không nhận ra điều gì cả. Có gì để thanh minh.
Nghĩ có vẻ khúc chiết. Sẽ là đê tiện khi đòi hỏi lòng bao dung cho sự kém cỏi trong nghệ thuật. Không lại phản tự nhiên quá.
Và biết bác thừa hưởng điều ấy ở bà nội. Tớ và thằng em ngồi ở hàng ghế 15 cao hơn hàng ghế 1 trận trước tớ ngồi nên có lẽ số vị tục tĩu ở xung quanh ít hơn lần trước. Phải có mối quan hệ.