Bài thơ đó là nhà soạn kịch trứ danh ở Ấn Độ là ông Kalidasa làm và ông William Osler chép lại, luôn luôn để trên bàn giấy ông: Về phương diện khác, các người làm công có thể là ích kỷ ti tiểu và thiếu giáo dục. Mấy năm trước, một buổi sáng, một ông hàng xóm gõ cửa nhà tôi bảo phải đi chủng đậu ngay.
Hoặc tôi hỏi người thợ hớt tóc đứng suốt ngày có thấy mệt không. Ông Longfellow, một thi hào Mỹ, tìm được chân lý đó khi bà vợ trẻ của ông mất. Người bèn dắt tôi theo.
Hễ buồn ngủ thì tự nhiên phải ngủ, có nghị lực mạnh tới đâu cũng không chống lại được. Mà đại đa số những bệnh nhân đó đều có thể khoẻ mạnh, đi đứng như thường, ngay từ hôm nay, sống một đời sung sướng, hay hơn nữa, một đời hữu ích nếu họ chịu nghe lời Chúa Giê-Su dạy: "Con đừng lo cho ngày mai", hoặc lời khuyên của Wiliam Osler: "Chia đời sống thành từng ngăn, cách biệt hẳn nhau, mỗi ngăn là một ngày". Rồi ta mua giấy tàu.
Một con mắt đã gần mù hẳn rồi, còn mắt kia cũng sẽ mù luôn. Lễ Giáng sinh càng tới gần, tôi càng thấy buồn tẻ. Bây giờ, nghĩ lại, tôi không biết có nên hãnh diện về xử sự này không, 50 phần trăm số độc giả tờ báo này, chắc cũng chẳng để ý đọc bài đó.
Một tối, tôi vặn vô tuyến điện và nghe thấy một câu kỳ cục. chẳng hạn, lãnh lương trưa thứ sáu, đi xuống phố, thấy một áo ba đờ xuy vừa mắt bày ở một cửa tiệm, liền mua ngay, không bao giờ nghĩ rằng số lương mới lãnh chỉ đủ trả tiền nhà, tiền điện và mọi thứ nhất chi tiêu định mà thôi. Cơ thể là một bí mật.
Tốt hơn là anh nên tập cho nó quen đi". Howell, giám đốc một ngân hàng ở Wall Street, tự sửa lỗi ra sao. Đem công những lúc nó nghĩ trong một ngày, người ta sẽ được một số giờ là mười lăm".
Trong một thời gian ngắn, tôi sống nhờ một gia đình nghèo trong tỉnh. Rồi ông đưa kính và hình cho bà nọ. Người giữ ngục vốn quý mến ông, khi đưa cho ông chén thuốc độc, y nói: "Sự thế đã vậy, xin ông rán vui vẻ coi thường nó đi".
Franklin Bettger, người cừ khôi nhất của Mỹ trong giới bảo hiểm, không đợi tới năm giờ sáng lập chương trình công việc trong ngày. Lúc ấy tôi ở chung với ông. Làm sao luyện được chí đó? Bằng cách luôn tự nhắc nhở rằng những nguyên tắc trong cuốn này đối với bạn quan trọng vô cùng.
Còn mẹ ông phải đi làm mười giờ một ngày tại một xưởng máy chế dù. Đoạn ông bảo chúng tôi lại gần và nói: "Ngó cho kỹ, vì tôi nhớ cái bài học này suốt đời. Họ cho rằng không được mài đũng quần ghế một Đại học đường là một điều bất lợi.
Cứ nghĩ tới nội việc hôm nay thôi". Bạn đã bao giờ thấy một người có bệnh trong giáp trạng tuyến hoạt động dị thường không? Tôi đã thấy nhiều lần. Mười lăm giờ đó, chao ôi! Lâu bằng 15 triệu năm.