Giả dụ được cá to ta thả hay ta rán đây? Thế nào là cá to? Ta không biết. Ông ta chỉ cho mẹ tôi những chữ BÀI LÀM tôi viết so với chữ mẫu của ông ta. Người ta mang nó đi như một mẫu vật tượng trưng cho thảm họa chiến tranh.
Và ông vội ngoảnh đi. Còn chúng có ý nghĩa thì đã đến thời điểm được phổ biến. Nhưng ông ạ, hòn đảo mà tôi sẽ đưa ông đến có những lạc thú mà ông sẽ phải công nhận.
Không còn đơn thuần là trò chơi đơn giản hay niềm tò mò thô kệch. Ông anh cứ kéo cửa vào, mãi không mở được, tôi nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Ngồi trên khán đài, bạn thật muốn đụng chạm quả bóng.
Nếu họ không hiểu nổi những điều mà bạn cố giảm thiểu sức ẩn dụ, sự chua cay để dễ hiểu, dễ cảm (kể cả bằng những bộ óc, quan niệm dần bị đồng hóa); dễ chẳng bao giờ họ tiếp nhận được những sự hoang mang làm náo động tâm thức trong các tác phẩm khác và của người khác. Rồi lại lờ đi khi cậu ta thông báo sói đến thật. Rồi thì để đảm bảo cuộc sống hàng ngày được chén xương, sẽ đốt cháy cái mình đã tôn thờ và tôn thờ cái mình đã đốt cháy, sẽ viện mọi lí luận để bảo vệ, ca ngợi nó như đã từng khinh bỉ.
Tôi khóc vì tôi không đủ năng lực để vừa hỏi vừa tìm câu trả lời trong những quãng đời vừa qua. Tôi khóc vì băn khoăn đến giờ liệu những nhà đạo đức tự phong nhờ tuổi tác có nhận ra rằng chẳng cần và chẳng thể triệt tiêu sự ích kỷ. Em có thấy Đankô hối hận khi trái tim bị người ta dẫm nát không? Anh chẳng phải là Đankô nhưng anh tôn thờ Đankô.
Ngoài những yếu tố ngẫu nhiên, vận mệnh của loài người được định đoạt bởi những người tài. Cháu phải nghe lời khuyên của mọi người và tự phê bình. Đang viết, à không, nói, à không viết, à có nói, chơi thôi.
Bạn gượng dậy, rửa mặt đánh răng. Hoặc không thoát ra khỏi ý tưởng các bức tranh trước của bản thân. Để bạn yên và bạn có thể giúp họ rất nhiều mỗi khi bạn có thời gian bên họ.
Mà lại nghĩ về con người. Tôi không có ý định ra đi. Để những người tài năng dần thoát khỏi những bi kịch đeo đuổi họ từ hàng vô số đời.
Nhà văn ngoan ngoãn nghe lời. Nó tiết ra những chất tạm lãng quên hết đớn đau. Cái mà đôi lúc vì nhận thức được mà mình tưởng mình vô cảm hoặc chai sạn.
Không không cần gì cần ai nữa. Lại về nhà bác ôn thi. Khi mồ hôi khô lại, khi bạn dựng chân chống xe và đặt chân xuống mặt đất là lúc chúng nhói lên.