Mà cuộc sống thì không thiếu những điều tươi đẹp để tận hưởng. Điều cốt yếu là họ dâng hiến được năng lực phù hợp của mình. Rôm rả, anh họ lại đem vài giai thoại về bạn ra kể: Một hôm trời lạnh ơi là lạnh.
Không khí yên tĩnh và thoáng đãng tuyệt đối nếu không kể một đôi lần máy bay cất cánh và hạ cánh gần đó. Họ cũng tội gì mà thử nghĩ nếu ngoảnh mặt trông lên, gặp một rừng mắt trừng xuống có hãi không. Dường mọi người đều liên hệ với nhau bằng những sợi dây tình cảm vô hình.
Chính vì những con người như thế mà bạn không muốn thua kém họ. Và chúng hoang mang trước những ứng xử thật của đời sống. Đúng vào lúc họ cần một niềm tin.
Dường càng thương, càng suy nghĩ về chuyện mệt mỏi của bác, của mẹ, của bố, của thằng em… càng đau nữa, càng bệnh nữa. Đặc biệt là trong những người tài. Ông ta chỉ cho mẹ tôi những chữ BÀI LÀM tôi viết so với chữ mẫu của ông ta.
Thế giới đầy rẫy những hận thù. Bằng không thì bạn cũng chỉ là một con lợn ích kỷ, ngu và hèn. Đau hơn, dằn vặt hơn mà làm gì.
Nhưng không ngộ nhận mà ngại viết thì có phí đi không. Có lúc, ngồi bóc những gói mì chính khuyến mãi trong các hộp thuốc đánh răng ra để bán riêng… Nhiều khi nhìn những cảnh ấy, tôi cảm thấy buồn bã vì đó lại chính là những sự hy sinh lớn lao nhất. Trên đó, bệnh nhân, bác sỹ, y tá… đi đi lại lại.
Bởi bạn coi đây là một tác phẩm nghệ thuật có sự phối màu ăn ý giữa nghệ thuật và đời sống. Bạn xoay bên này thì ông anh nghiêng bên kia, như vô tình mà như giấu giếm. Phải vượt qua các giới hạn chứ! Ờ, vượt, nhưng dồn sức cho cái này thì làm sao vượt được cái kia.
Anh biết không? Em mong anh hơn cả những lúc chúng mình mới yêu nhau. Và em biết không? Xé toang lồng ngực moi trái tim ra cũng lại là cách duy nhất để Đankô là chính mình. Q của lí trí không tự an ủi được.
Mang đi cảm giác lạnh lẽo của những năm cuối cấp. Hắn phải lừa phỉnh mình. Anh biết không? Em mong anh hơn cả những lúc chúng mình mới yêu nhau.
Khả năng tiếp nữa là trong những gì tôi viết có đề cập đến những sự thật có vẻ nếu phổ biến rộng sẽ không có lợi cho việc bóc lột cũng như quan hệ ngoại giao. Hơn nữa, một sinh viên đã nghỉ học non một năm và không có nề nếp. Bạn mặc cái quần bò ông anh họ cho và một cái áo phông dài tay thường mang lúc đi đá bóng trời lạnh.