Con đường quanh sân vận động Mỹ Đình rộng và xanh, khá yên bình. Bạn có thể nhảy qua con mương dài gấp hơn hai lần chiều cao của mình. Tưởng chăm hóa ra vẫn lười.
Và không chắc có ai trong đó tưởng tượng ra trên ngọn dừa mà họ không nhìn thấy, có một người. khi dần xuất hiện những kẻ trong chúng mày bị giết chết một cách dã man như trong những phim về bọn bệnh hoạn có lẽ chúng mày mới biết đến y đức Tôi không thân được với những thằng con trai cùng lớp.
Bác là bác rất không hài lòng. Tôi định chờ mẹ bảo: Mẹ cho con thôi học nhé. Bạn có thể nhập vào lửa mà xuyên qua chứ.
Có nhiều trạng thái mà bây giờ mới lí giải được. Mẹ là người đầu tiên đem đến những cung bậc xúc cảm hay, dở. Tôi thôi xúc động rồi.
Bạn không hiểu sao bạn lại có thể hét được to thế dù bạn đang đau họng nói không ra hơi. Con nói chuyện với bác này. Nhưng bạn sẽ phán xét những lời nguyền rủa của một bộ phận trong số họ.
Tôi hơi chờn sự thân quen hoặc để lại ấn tượng. Cũng có người trong số họ rất tự tin rằng mình hiểu hết, biết hết. Tự do hay không còn tùy vào bộ óc của chính bạn.
Tôi sợ những sự quen thân, gần gũi mà không hiểu nhau. - Ông cụ bảo chỉ có ngài mới hiểu được ông cụ. Con nói chuyện với bác này.
Bác bắn đại bác từ thành trì của bác tới chỉ nghe tiếng nổ chứ không tới. Điều bạn muốn nhất có lẽ là để bố thấy bạn hạnh phúc và kiếm được khoản tiền kha khá từ nghề mà bạn lựa chọn. Nó đến sau mỗi pha bóng hỏng.
Chả là hôm qua có chuyện. Hay mình bảo: Tôi đang chìm, đang lắng. Tin một chút, một chút thôi, em ạ.
Chơi là lắng nghe, quan sát, cảm nhận không sót một thứ gì. Mệt hay muốn xin bác cho ôn thi ở nhà cũng phải nói với bác chứ. Hay không được thấy hết những giá trị họ luôn có.