Những đoạn vỉa hè rộng, chiếu được trải ra, người nằm ngồi la liệt. Bác bạn và bạn thật ra sống đều không phải để trở thành vĩ nhân để đọng lại di tích trên bề mặt lịch sử mà chỉ là sống theo cách mình lựa chọn. Bác bạn là đối thủ, là cửa ải đáng gờm nhất.
Làm theo luật, tôi xin tôi thờ hình tượng người công an, cảnh sát nếu các chú làm như thế. Trong các khả năng có thể xảy ra thì tôi thiên về chọn sự không biết và biết không dám nói hoặc không nói vì không thấy kiếm chác được. Không làm ác theo cách này thì cũng làm ác theo cách khác mà thôi.
Tôi chỉ thấy rầu rĩ. Tôi để mẹ dắt tôi đi. Và xu thế thời đại sẽ đẩy họ đi tiếp theo những dòng chảy khách quan của lịch sử.
Tội gì không lấy luôn mình làm nhân vật cho những trạng thái không dễ kiếm này. Và lòng quả thấy băn khoăn thì hãy cho bà ấy tiền hoặc đến tận nhà thăm hỏi. Thứ mà tôi hay bẻ bai.
Tôi mà tục thì còn bằng chín lần thế. Là người làm bạn mệt nhất nhưng cũng là người bạn muốn thôi mệt nhất. Những nghệ sỹ nhiều tự do đi đâu hết cả rồi.
Ba năm đè nén nó rồi mà mình không nhớ ra mặt nó. Trước khi đến đây tôi đã xác định rằng không được phép xấu hổ. Này, con nói chuyện với bác không thì bác đi xe ôm xuống bây giờ.
Có lương tâm và danh dự chung không? Có đấy. Em vẫn biết là anh bất mãn. Trước lúc bác tôi xuống, mẹ tôi lên, thì tôi xuống.
Rồi bạn sợ phải đến khi chỉ ngồi im lặng, chẳng biết nói gì, chẳng nghe rõ bà nói gì, thi thoảng bà còn khóc. Phải vùng ra khỏi tình trạng này. Chuyển sang máy mát xa.
Và trước lúc tôi đi ngủ, đi học thường không quên tung một cái thòng lọng yêu thương tròng theo: Những sự không tin tưởng đó cùng sự mở mang thêm tầm mắt gần đây khiến bạn hoài nghi mình thậm tệ. Còn sót lại những tôi tiếp tục này.
Kể cả cái nhàm chán. Sẽ biến cái gông thành cái vòng đeo cổ hạt cườm. Tụi bạn rủ đi đá bóng lúc mười rưỡi nhưng không thú lắm, người đang mệt.