Khách vắng thì họ mới mở thêm cho người ngoài vào để tận dụng công suất các máy bật cả ngày. Không có chim non ở trong. Nếu không chứng tỏ được bản lĩnh, bạn sẽ rơi xuống vực.
Người đọc khách quan có thể nghĩ có gì mà phải mặc cảm, hắn đã không sai và hắn vẫn chưa cũ. Nếu họ hỗ trợ tốt cho nhau về vật chất và tinh thần, đời sống sẽ trở nên phong phú, hạnh phúc và phát triển đến tầm cao. Từ đó mà tôi chọn cả tiếng nói về tình yêu, về Nhân Loại.
Để có được một dòng suy nghĩ dù chỉ rất đơn giản, rất dễ dàng của tôi. Hồi chị út đỗ đại học, bác hứa bỏ, xong lại đâu vào đấy. Xoạc bóng thì không dám vì dễ bị thẻ vàng thẻ đỏ, đuổi khỏi sân chơi gia đình.
Thôi, đứng dậy xem tí đã. Bạn chưa có cơ hội đọc những tác phẩm của Freud nhưng nghĩ ông ta tin vào sự lí giải được các giấc mơ cũng đúng. Chà, ông anh này cũng không đến nỗi phong kiến như vẻ lừ đừ của ông ta.
Điều đó càng làm họ lấn tới, họ không hề coi viết là một công việc. Khi đã chơi thì chơi là chơi mà không chơi cũng là chơi. Nền trời xanh thẫm, hàng cây xanh lục, thảm cỏ vừa cắt xong lên mầm xanh nõn.
Họ mang lại cảm giác ấm áp và thân thiện. Vay-trả nợ đời chẳng bao giờ hết. Đã có kinh nghiệm, bạn nhắm mắt lại, nằm im, tích tụ lực để vùng dậy.
Cười mãi cả đời không làm nên trò gì, lại làm người khác khóc. Xem xong ông ta nói: 50% đỗ, 50% trượt. Tôi từng (và vẫn luôn) phân vân, mặc cảm trong cảm giác lợi dụng nghệ thuật.
Nhu cầu của bạn không cao. Em bảo con không lo nhưng mọi người cứ lo cho con, lo con bị tai nạn hay có sự vụ gì. Và đưa đến những sự cởi mở có cân nhắc khác.
Và các ý nghĩ u ám lại đến với bạn: Đây quả là một sự ám sát tinh xảo của xã hội hiện đại. Khi bạn vừa vùng ra khỏi giấc mơ này thì đã bước vào một giấc mơ khác. Tin hay không rồi bác ta cũng giải mình đến đồn công an nơi gần nhất.
Người ta có thể có bản lĩnh để chịu nhục, chịu chơi bẩn nhằm làm nên nghiệp lớn. Hoặc về sau mới lí giải được. Vì thế mà cho dù tôi đấu tranh cho họ thì cuộc đấu tranh cũng có thể trở nên vô nghĩa.