Tất nhiên số tiền họ vay không được nhiều hơn trị giá tài sản của họ, để nếu cần, họ sẽ bán đất đai, các đồ trang sức quý báu, lạc đà hoặc những vật dụng khác để trả nợ. Nó thích hợp với hoàn cảnh thực tế của cháu hiện giờ hơn là những món đồ trang sức và bộ quần áo lòe loẹt này. Và họ đã vui mừng phát hiện ra những dấu tích còn sót lại của thành cổ Babylon.
Còn ông, ông hãnh diện quay đầu nhìn lại đoàn lữ hành, những con lạc đà và những con lừa to, khỏe đang chở đầy hàng hóa trở về Babylon. Sáng mai, tôi sẽ bảo rằng cậu đã ăn cắp hai con lạc đà và chạy trốn trong lúc tôi đi thăm mẹ tôi ốm. - Điều này chứng tỏ con coi trọng sự khôn ngoan của cha lớn hơn túi vàng mà cha đã cho con.
Ngoài đường phố, những chiếc xe ngựa của người giàu có đang náo nhiệt đi dạo, chen lẫn với đông đảo khách bộ hành chân mang dép và người ăn xin đi chân trần lấm lem bụi đất. Bấy giờ, điều này đã trở thành thói quen hàng ngày nên tôi thực hiện không mấy khó khăn như trước. Họ sẽ tưởng là bạn bị ốm và không bắt bạn làm việc nữa.
Thật sự cháu không muốn làm việc một chút nào sao? - Con vẫn đang suy ngẫm về những điều mà bà đã nói trước đây. – Cuối cùng thì anh cũng bị đánh gãy xương thôi.
Trong tình cảnh này, tôi có đủ dũng khí để thoát khỏi số phận nô lệ không? Phải chăng bà Sira đã nói về tôi rất đúng – tôi là một kẻ hèn nhát, một kẻ có linh hồn nô lệ. Con người cũng giống như vậy. Bởi vì, ông ấy đã vượt qua được số phận nô lệ và trở thành một người công dân gương mẫu nhất ở vùng Damacus.
Điều may mắn là trong suốt thời kỳ tồn tại lâu dài của mình, Babylon không sản sinh ra các vì vua tham bạo có ước vọng chinh phục toàn thế giới. Ông Nana-naid, chủ mới của ông, đã dạy cho ông cách giã lúa mì trong cối đá, rồi đến cách đốt lửa trong lò và cách nghiền hạt mè cho thật nhỏ để làm bánh mật ong. Bà không ngờ đứa con trai của mình đã phải chịu nhiều khổ cực, vất vả như thế.
Bạn phải tạo ra nguồn thu nhập dồi dào để bảo đảm cho cuộc sống tương lai của mình. Điều này khiến tôi vô cùng hối tiếc và thầm trách mình thật thiếu khôn ngoan, ngoan cố không nghe lời khuyên đúng đắn của cha mình. – Kobbi mở đầu bằng một câu chào thật trang trọng – Vâng! Cầu cho cái túi của anh luôn căng phồng và anh được bận rộn nhiều hơn trong xưởng làm việc.
Cuối cùng, nhờ sự giúp đỡ một đoàn thương nhân tốt bụng, anh ta mới trở về nhà được. Tuy nhiên, con cảm thấy mình không thể hòa nhập với bọn họ được, nên phải ngồi riêng Tuy nhiên, người chủ đoàn lữ hành này là một gã chuyên đi lừa gạt tiền bạc của người khác.
Nếu dành ra một phần mười số tiền kiếm được để đầu tư vào kế hoạch kia, thì tôi không thể mua được những cái áo đẹp như thế. Ông ấy chào ông rất nhiệt t Anh đúng là một kẻ lười biếng!
Như tôi đã nói, đây chính là phương thức chữa trị đầu tiên mà tôi đã khám phá ra và áp dụng cho túi tiền xẹp lép của mình: “Bỏ vào trong túi mười đồng, và chỉ lấy ra chín đồng để chi tiêu”. Cuối cùng, để sinh tồn, con phải bán hết các con ngựa, mấy người nô lệ và cả những bộ quần áo đẹp để lấy tiền mua thức ăn và chỗ ngủ. Đời sống của những người này quả thật khó khăn và họ thường không thể trả hết nợ.