Về sau, nàng là một cái gì đó mà tôi dựa vào, tôi kiếm tìm mỗi khi đến lớp. Và bác thường là người chiến thắng và đạt được mục tiêu. Trong quá trình viết, có lúc tôi cũng bước theo gót nghệ thuật.
Chơi là làm một bài thơ hay để được chửi. Nhưng cái giấc mơ cũ ấy, đời có lấy đi đâu. Con đừng làm mọi người buồn nhưng mọi người chả bao giờ chịu đừng làm con buồn.
Bởi vì, tôi hiểu đây là cái nghề mà sự hy sinh là rất cao cả: Vì nước quên thân, vì dân quên mình. Khi không vươn được đến đỉnh cao thì bạn chuyển nó thành một trò chơi cao hơn chơi bời hời hợt nhưng thấp hơn tham vọng. Làm một chuyến du ngoạn Đà Lạt đi.
Con đường quanh sân vận động Mỹ Đình rộng và xanh, khá yên bình. Con người luôn biết sáng tạo. Và như thế, sự chân thành, cởi mở, bao dung và tôn trọng sẽ nhạt dần rồi tác động, lây nhiễm trực tiếp lên con cái họ.
Bạn có vào sân Mỹ Đình xem trận Việt Nam-Thái Lan vừa rồi. What Ive felt what Ive known never shine through what I know Phải biết giữ sức khỏe mà học chứ.
Chưa có gì để không thích. Hẳn rồi, họ phải có cách của họ chứ. Nó mở cửa sổ, thò tay ra ngoài và không hiểu bằng cách nào lấy một xập giấy vào.
Dỗi mẹ à? Tôi hơi bàng hoàng. Nhưng trong tiềm thức, trong bản năng thường xuất hiện những cơn đói da. Không biết trận chung kết này, ở nhà có một vé, ai đi.
Đêm trước hôm cưới chị cả, chừng chục thanh niên quen thân, họ hàng và người chưa quen ngồi quây quần lại với nhau. Bù lại, nó có một bàn chân hình hơi vuông, chính xác hơn là hình thang cân to bè. Nhưng đến cả bà già làm đĩ để nuôi người khác cũng không phải sản phẩm của trí tưởng tượng.
Giữa những khoảng ấy là thời gian trống. Và cho bạn thời gian để giúp họ nhìn thấy điều đó. Nhưng càng lớn, tôi càng dốt.
Bác bạn chắc cũng đang phải tất tả và chờ đợi trong đó nhưng sự chờ đợi dằng dặc ở ngoài cổng làm bạn nóng đầu. Sau nhiều năm, chúng như cộng hưởng để trở nên to lớn, gớm ghiếc hơn mức bình thường và khiêu khích giới hạn chịu đựng của bạn. Cứ việc gọi tôi là thằng đạo đức giả.