Tôi bước vào lớp, hàng chục cặp mắt ngơ ngát hiếu kỳ của lũ trẻ hướng về phía mình, tuy hơi lúng túng nhưng tôi vẫn cố gắng lấy hết bình tĩnh đọc bài "diễn văn" mà tôi đã tập hàng trăm lần trước gương suốt một tuần lễ. Hai tiết lịch sử cuối được nghỉ vì cô giáo bị bệnh. Chính điều này sẽ gây được ấn tượng với nhà tuyển dụng hơn việc bạn có được bao nhiêu năm kinh nghiệm hay kỹ năng bạn tốt đến đâu.
Nghe giọng cô ấy, không hiểu sao nước Mình tức lắm nhưng chỉ biết lấy đó làm bài học xương máu thôi…” - Lỗ tai lên tiếng: Mấy người này đúng là "ông tung bà hứng", không đúng chút nào cả! Tình yêu bắt đầu từ khi người ta nghe đủ những lời mật ngọt của nhau mới phải!
“Một người đứng ngóng một người trông, một người ở không trông người ngóng, một người ẩn bóng ngóng người trông, mọi người mênh mông lòng thấy trống. Tuy nhiên một hành động kỳ lạ nữa của bà làm cắt ngang suy nghĩ tôi. …Phải, là anh, chính là anh, giọng nói đó, câu nói đó không lẫn vào đâu được.
Tôi hiện đang là sinh viên … chuyên ngành thiết kế. Một vĩ nhân thì có gì khác với những người thường?. “Tự tin là đôi chân, thận trọng là đôi dép.
Mỗi ngày trôi qua, tay nghề của Tsugitaro càng thành thạo. Tôi tự hỏi với độ tuổi này lẽ ra bà cụ phải có con cháu chăm sóc, phụng dưỡng chứ, sao lại để bà ngồi một mình ngoài quán thế này?! Cái suy nghĩ mông lung ấy của tôi chạy từ tai này sang tai kia rồi quay lại gõ lên đầu mình, "Bà Tám thế không biết?! Nguội cả thức ăn rồi!" Bò kho mà nguội thì không gì kinh khủng bằng, mỡ bò đông lại thành từng mảng, bám vào môi trông cứ như là đớp phải hồ dán vậy, khó chịu tởm! Nghĩ đến đó là thấy ớn lạnh, tôi tranh thủ chén lia lịa, miếng bò kho như muốn bay cả ra ngoài,. Vì Chíp nghĩ tụi nó không đáng cho mình phải phí lời.
Vì đôi khi cái ta THÍCH nhưng làm người khác hok MUỐN nên ta phải MUỐN điều ta hok THÍCH. ^_^ Khởi điểm không quan trọng bằng đích Tự nói rằng "Tôi chẳng sáng tạo chút nào" hoặc "Tôi chẳng bao giờ có ý tưởng gì hay ho đâu" sẽ huỷ hoại sức sáng tạo của bạn.
Bỗng Ghét thấy hai chú voi đang nói chuyện với nhau. Chị ấy thì "dị ứng" cái tính bê bối của tôi, trong khi tôi lại không thể chịu được sự ngăn nắp một cách máy móc của chị. Cái thích đó gọi là một cảm xúc khác lạ.
Nếu bạn thất bại, chỉ đơn giản vì bạn chưa thành công, điều quan trọng là quyết tâm và sự kiên nhẫn của bạn. Một chút xấu hổ pha lẫn thú vị, tôi bước xuống cuối lớp, vuốt chiếc má tròn phúng phính của cô bé và trả lời: "Mặt cô giống con nít vì cô rất yêu con nít, như cô bé này chẳng hạn. Lưỡng lự một hồi mẹ Bông nói: "À, chắc tại bố còn bận chiến đấu, khi nào hòa bình bố sẽ về với mẹ con mình thôi mà!"
Vì Chíp nghĩ tụi nó không đáng cho mình phải phí lời. Vì là con út nên tôi dành được sự "hậu thuẩn" của ba mẹ, thế là tôi lại lật ngược được tình thế và được mẹ "đền" cho một chiếc bánh khác to hơn. Biết đâu, sức sáng tạo của bạn còn hơn cả các nghệ sĩ thì
- Khi học xong và đi làm bạn đặt mục tiêu 10 năm nữa phải có xe hơi để được gọi hai tiếng THÀNH ĐẠT. Hôm nay tự nhiên có hứng dậy sớm, ngồi viết nhật ký. Một người quen dửng dưng rất lạ.