Chụp xong lên chiếu đánh chén ngắm ngó người ngợm phố phường. Ngôi nhà nào cũng mở cửa để bán một cái gì đó. Hắn không rõ sự thấu suốt là thế nào nhưng hắn cảm giác cái sự thấu suốt mà người ta thường biết chỉ là một trạng thái khá đơn điệu.
Bác và chị út, mỗi người một tô mỳ. Cô ta có lỡ đọc phải cũng đừng nhầm là mình. Và không thay đổi mục đích dù nó đúng hay sai.
Cả những ý nghĩ này cũng quá cũ. Thế giới quan của bác về một khía cạnh nào đó rất rộng. Được một lúc, có một bà già đến mở cái thùng rác màu vàng trước mặt ra, sục sạo, lục lọi.
Đúng là đồ trẻ con phải làm ông cụ non. Biết rõ bạn là cái gì để làm gì. Dù gần đây, mỗi tuần tôi chỉ đến giảng đường một hai buổi nhưng cứ ngồi vô nghĩa với những cơn đau thể xác ở đó không khác một trò hành xác.
Muốn người ta chịu khó đọc dài để chăm chỉ và thông minh hơn cơ. Bạn sẽ phải dẻo dai, phải xoạc ra, phải dài chân ra mãi. Im lặng là lá vàng, là mùa thu vàng.
Nhưng mà vẫn sẽ có những sai lầm. Và khi bác xuống đề nghị tôi về giúp bác vì chị cả sắp lấy chồng, lại cũng để đưa tôi vào khuôn khổ, bố mẹ không phản đối gì. Hoặc: Môn này không phải học.
Được thiên tài cảm ơn, sướng nhé. Nhà văn vội vàng quệt nước mắt. Ông viết tất cả, không sửa chữa.
Mẹ vừa cười vừa kéo vừa hỏi bạn thằng em ngồi đọc truyện giường bên cạnh: Cháu thấy anh này thế nào? Bình thường ạ. Đó chỉ là những bức tường lửa sơ sài non nớt. Nhưng bác gái thật chả biết nếu tận dụng tình huống này thì người đắc lợi nhất chính là cậu ấm.
Và không phàn nàn khi tôi vẫn luôn là tôi: Lười gấp chăn màn khi ngủ dậy. Bạn nói cho bạn vài năm tự quyết, tự tìm tòi rồi bạn sẽ không ăn bám nữa. Và cứ thế cuốn đời người, cuốn đời những thế hệ tiếp theo vào những mớ rối ấy.
Ai ai cũng tỏ vẻ thương hại bạn như một kẻ ngã ngựa dù bạn biết là mình đã phi được khá nhiều đường. Ngồi ở rìa bồn hoa, những người là người. Tôi bảo than cũng là nhập ngoại.