Mỗi tội viết đoạn nào lại thường quên ngay đoạn trước, hay bị lặp, trạng thái vẫn thay đổi liên tục. Mà mình chả biết quái gì về mình cũng là chơi. Đoán rằng nó bên dưới tầng một vì nghe có vẻ xa xôi.
Sao ông không tự viết lấy rồi tôi sẽ mạo danh ông. Bên mép hắn có một miếng băng gạc trắng. Khóc xong không thấy đớn đau, chỉ thấy mông lung.
Còn đùa được nữa: Nhân loại là cá nhân bị loại, cứ cá nhân bị loại thì chính là nhân loại. Mình không còn sức để nghĩ đến, không còn sức để đi tìm, để trình báo. Tôi khóc vì những đứa trẻ chỉ biết đọc truyện tranh, chơi game, sử dụng internet mà không tìm nổi một lí do để hứng thú với những bài học trên lớp.
Là dông dài, là ngắn ngủi. Đến lượt máy treo ngược người. Tôi đang tự hỏi mình sẽ làm gì sắp tới.
Đôi má trắng nhợt ửng hồng. Càng ngày mi càng thấy kẻ không có quyền lực, tiền bạc, danh tiếng bị xử tệ, nhục nhã và gò bó thế nào rồi còn gì. Tôi hát cả hai kiểu, lặp đi lặp lại.
Nói chung bạn tạm chiếm được thành luỹ này rồi. Bạn mặc cái quần bò ông anh họ cho và một cái áo phông dài tay thường mang lúc đi đá bóng trời lạnh. Đôi lúc, định kiến giúp phong phú không bị lợi dụng biến thành một thứ rỗng tuếch, sa đọa.
Bạn quyết định chấm dứt hẳn việc đến trường với mớ kiến thức thủng lỗ chỗ, dở dang và lan man này. Rồi hỏi tắt chế độ sục ở đâu. Và sẽ không ngừng bị đào thải nữa.
Bình thản và mệt mỏi. Lát sau, thằng em đi vào. Chiều nay, chị út và cô bạn rủ vào chợ ăn bánh rán với cả chè.
Có thể cháu học đêm qua. Rất nhiều con người suốt đời sống cho người khác nhưng về mặt lịch sử thì chỉ là hai tay đẩy bánh xe từ hai phía đối diện với những lực tương đương. Tiếng tít tít vẫn va đập vào não bộ cũng tiếng còi xe triền miên.
Nó chỉ có một con đường để giữ gìn những nét đẹp nguồn cội hiện sinh (luôn luôn biến chuyển) là giết những thứ mạo danh đạo đức giết nó. Rồi hỏi tắt chế độ sục ở đâu. Cái bộ mặt đó tôi đã nhìn thấy một lần và không muốn thấy lần hai.