Anh họ và chị út ngồi vào bàn. Người gác sở thú hỏi: vào trường hợp của cô, cô có ra vì mấy hạt lạc không. Nhưng sự bình thản đó cũng đồng nghĩa với sự tự bó hẹp cũng như đánh mất những rung cảm tự nhiên và bản năng, tiêu hủy những khủng hoảng tâm thức cần cho sáng tạo.
- Đó là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn, ông ạ. Nhưng bác gái thật chả biết nếu tận dụng tình huống này thì người đắc lợi nhất chính là cậu ấm. Nhưng bạn muốn một cuộc sống hơn thế.
Họ ngộ nhận những thông tin mà người lớn tuổi có cơ hội biết nhiều hơn là tri thức ròng. Một lí do rất ngại nói ra vì sợ bị coi là đạo đức giả: Sợ hưởng nhiều hơn người khác. Nguyên nhân thì rất khó xác định.
Bạn có thể đạp một chân lên tường, bật lên chạm tay tới trần nhà cao gấp hơn hai lần chiều dài của mình. Có lẽ mình nên im lặng. Tôi còn e ông cụ sẽ khỏe lên sau khi tiếp xúc với ông.
Gần đến Sea Games chắc người ta sẽ dẹp, dẹp hết cho đường thông hè thoáng. Lúc ngồi rỗi thế này, các ý nghĩ tha hồ nhảy nhót trong đầu. Định cho mấy câu chua chua cay cay vào nữa nhưng mà nhân vật này không hợp.
Tôi khóc vì không biết những hạn chế ấy có giải quyết được không. Tôi yêu và thương bác tôi. Thế này, cháu với bác trai cam kết bác bỏ thuốc lào thì cháu không bỏ học nữa.
Họ chiếm tỷ lệ một trên hai lăm khán giả, hoặc một trên năm mươi gì đó. Sáng ra hắn bắt đầu xưng hắn. Thấy cả thơ, mẹ bảo: Đừng đốt, để mẹ đọc.
viết bị bắt gặp sẽ dễ bị bảo thôi đừng viết thế đợi thì làm gì ạ làm gì cũng được nhưng đừng viết Những suy nghĩ chúng rất rành mạch và trôi chảy. Cũng là đương nhiên khi đời sống sản sinh ra sáng tạo và sáng tạo tái sản xuất lại nó.
Đi đâu cũng được, bạn biết sinh tồn, lỡ cơn bệnh giết bạn trong sự đơn độc cũng chẳng sao, bạn đã làm hết cách ít ra là cho đến lúc này. Nhưng phải chăng là những nỗ lực tìm kiếm đáng trân trọng? Có nhiều thời điểm mà thay vì chỉ trách những người đưa ra định nghĩa ngu dốt hoặc lừa bịp, chúng ta thử mắng loài người (biết đâu có cả chúng ta) đồng lõa và biến chúng thành định kiến. Nếu họ cho rằng cái cách mà bạn sống và tư duy là sai thì bạn sẽ còn sai nhiều lắm.
Cuộc sống luôn cho tôi chỗ để sinh tồn. Làm một chuyến du ngoạn Đà Lạt đi. Rồi hắn biến đi đâu đó.