Hãy thử đặt mình là thành viên trong gia quyến, lúc ấy bạn muốn nghe những gì? Những điều càng đơn giản, càng thành thật càng tốt. Sau khi cho tôi biết giờ nào, ngày nào và tại đâu, ông hỏi: Anh sẽ nói về đề tài gì? Tôi có quen một vị sếp cứ để dồn đống công việc rồi đến khi cấp bách mới quáng quàng cả lên, căng thẳng thần kinh và lại trút hết mọi sự bực bội lên đầu cấp dưới.
Tên của tôi là Larry King, rất hân hạnh được làm quen với cô! Chắc chắn Pacino không cố tình muốn gây cười, anh ta chỉ tự nhiên thốt ra cây ấy theo quán tính. Bởi vì sao? Vì Bob bao giờ cũng nói chuyện một cách hết sức chân thật, tinh tế và hài hước.
Sau khi đã chuẩn bị kỹ rồi thì bạn hãy xem tiếp những lời gợi ý dưới đây, chúng rất hữu ích đấy: Ví dụ khi bạn nói chuyện với người tu hành thì đừng giả định những việc trần tục quá. Tất cả những phát ngôn viên thành công đều có đức tính này.
Quyền bình đẳng không phân biệt chủng tộc cũng ngày càng mang giá trị rộng lớn. Sau lần thất bại ở đài phát thanh Miami, tôi đã tự nghiệm ra nguyên tắc này. Ở chương 10, tôi đã kể với các bạn về nhà báo Shirley Povich.
Thực ra, để có được như ngày nay, tôi đã phải nỗ lực không ngừng. Việc nói cũng như vậy. Người nào không hề mắc một lỗi nhỏ cũng chẳng thể tạo ra một thành tích vĩ đại.
Sở dĩ không có những tràng vỗ tay đơn giản là vì họ quá bất ngờ, họ không biết bao giờ tôi mới vô đề nói về tương lai của thương thuyền nước Mỹ! Từ đó trở đi, không bao giờ tôi quên đề tài mà tôi sẽ nói. Giờ thì có lẽ Boom-Boom đã yên tâm vì không còn thấy mắc nợ tôi nữa. Thế là gần cuối chương trình, khi tôi nói lấp lửng về vấn đề này thì đùng một cái, Perrot nói rằng ông ta sẽ ra tranh cử tổng thống nếu được bỏ phiếu trên khắp 50 bang.
Khi ấy sự rụt rè sẽ thối lui và người ấy sẽ lên tiếng tham gia vào câu chuyện. Trong bộ phim Quân vương và thiếp (The King and I) có câu Cái gì có là có. Bob không bao giờ nói với một thái độ đe dọa hay thù ghét ai cả.
Một là, giúp bài nói trở nên thuyết phục hơn. Về yếu tố thứ tư có một óc khôi hài thì Nixon không có. Tôi lắp bắp suốt ngày, tập đi tập lại cho buổi phát thanh đầu tiên.
Khác hẳn với lúc đầu, anh ấy hào hứng kể về những nỗi sợ kinh hoàng của mình. Bob không bao giờ nói với một thái độ đe dọa hay thù ghét ai cả. Mặt trời chiếu những tia nắng chói loáng đẹp vô cùng, phủ tràn trên mặt kính.
Tôi có mặt ở đây không phải để tranh cãi về những môn thể thao khác. Trong khi chờ đợi, mời các bạn nghe một vài bản nhạc. Tôi có dịp ngồi ghế chủ tọa tại hội nghị ở New Orleans về một chủ đề mà chúng ta thường nghe nói vào thập niên 1990: Xa lộ thông tin.