Lúc đó tôi không có nhà. Và bác gái có nhiều thời gian rảnh để soi bạn hơn. Có thể ví khi con người sinh ra, trong nó có một chiếc đồng hồ cát.
Rau còn già, thịt còn dai nữa chứ. Duy chỉ có một lần không hiểu theo thói quen hay chẳng vì lí do gì mà nàng gọi tôi là thằng trong một câu chuyện với cô bạn bàn trên. Bỏ cha những suy nghĩ về đồng loại, thời đại vừa phải thận trọng vừa dễ bị nguyền rủa đi.
Tí nữa phải uống tam thất với chị đấy nhé. Nói thế có ngạo quá không? Và đồng chí ấy có thích thú vì cái liên tưởng về một mảng lềnh phềnh để ví với mình. Đúng là chuyện thường.
Khi nó ngừng chứng minh, những đứa trẻ bất hạnh không được nuôi dưỡng trong tình thương như những kẻ có tài nhưng ác kia, ngày một nhiều. Chả là hôm qua có chuyện. Có thể đó cũng là một cách chơi của cậu.
Tôi định chờ mẹ bảo: Mẹ cho con thôi học nhé. Mà một con lợn như thế thì hầu như ai (trừ bản thân nó) cũng biết rằng nó hay rống bậy. Khi bạn rời bàn, bỏ bút.
Từ đó, những lối mòn suy nghĩ và hành động dần hình thành. Nhà văn quì bên giường vợ. Bằng chứng là vừa nghe tiếng góp phần đã hí ha hí hửng.
Nó dễ là một cú sốc nếu không chuẩn bị kỹ. Con người vẫn làm khổ nhau bằng những sự chán và nhàm chán đấy thôi. Ai giữ được họ nếu không phải lòng biết ơn với con người hoặc khao khát vươn lên.
Hoặc họ vẫn khăng khăng là mình đúng. Cuộc sống còn cần có tầm nhìn xa bên cạnh những hoạt động sống cũng rất sống đó. Trong những tháng ngày mệt mỏi, bạn thường tưởng trí nhớ của mình suy giảm nhưng việc nhớ các giấc mơ giúp bạn hơi vững lòng rằng bạn còn đang phát triển hơn và việc quên cái này cái kia đơn giản là vì bạn đang bận nhớ tất cả.
Lần đầu, tôi mở cho mẹ xem một trang web có người viết về tôi gọi tôi là thiên tài, lòng đầy hồi hộp. Cậu biết buồn khi cha mẹ ốm đau. Tôi từ giã mái trường cấp III.
Tôi biết cái kiểu rống suốt những con đường này, mặc kệ gió má bụi bặm xộc vào miệng, cũng làm đau lồng ngực tôi nhiều. Rồi lại đây ngủ bên em. Thêm nữa, chưa mấy ai biết đến bạn.