Mọi người đang chờ cơm tôi ở nhà. Mẹ là người đầu tiên đem đến những cung bậc xúc cảm hay, dở. Có thể nó đủ để những người chớm đua đòi hiện sinh trở về những giá trị đạo đức đích thực khi những tình yêu thương mới đến với họ.
- Ông cụ tôi bị liệt toàn thân. Anh họ bảo chị út và bạn: Chủ nhật bận gì không, anh đưa hai đứa đi mua sắm. Nếu ai là tất cả mà chẳng là gì cả thì tức là người đó (hoặc gì gì đó) đang chơi.
Những nghệ sỹ nhiều tự do đi đâu hết cả rồi. Đã bảo nó chấm dứt quan hệ với mấy con mụ ở nước ngoài nhưng chắc gì nó biết nghe. Bác vừa thoăn thoắt gói vừa bảo Thấy số bác khổ không.
Trên con đường bị truy sát, anh ta đã rắc kịp những hạt mầm máu của mình xuống những mảnh đất khô cằn. Mọi nỗ lực nhồi nhét chỉ đem lại bi kịch. Ở những thời điểm bắt đầu trưởng thành, tôi thi thoảng nghĩ đến cảnh mình đứng giữa một đoàn xe phân khối lớn của bọn đê tiện, bên cạnh là một người bạn gái.
Gặp ở rất nhiều nơi. Nói hơi trống không vì bằng tuổi, hồi bé lại học cùng lớp. Hôm nào đập thử bàn thờ, đập thử tivi nhé, giả điên thế nhé, bác mẹ có thích không, có ngộ không?
Nhưng với mẹ, tôi cho mình cái quyền đó. Ông bảo: Em nói tiếp đi. Này, lấy cho chú bao thuốc.
Thế giới đầy rẫy những hận thù. Được thiên tài cảm ơn, sướng nhé. Mà lại nghĩ về con người.
Tôi gần như không cảm thấy hơi ấm bạn bè hay gia đình. Những người sẽ bảo vệ, giúp đỡ anh cũng như anh bảo vệ, giúp đỡ họ. Cuộc sống luôn dành cho tôi những may mắn vào lúc cần thiết.
Tôi sẽ kiếm tiền, nhiều tiền. Nhưng nói thế nào thì nói, thế giới này vẫn thừa mứa vật chất và cám dỗ để dụ dỗ loài người đừng tuyệt vọng (hẵng chưa cần tính đến tình yêu thương tồn tại tự nhiên). Cớ gì mà không dám nói.
Chúng lã chã nhảy dù xuống sách. Chuyện đi đá bóng và chuyện đi ăn giỗ không giống nhau nhưng tôi hiểu chúng tôi không thích bị người khác làm cái phần mà mình tự làm được. Hầu hết là những người sống có trước có sau.