Cái tục thường chỉ hay khi được chắt ra từ tâm hồn không tục, không dành để xiểm nịnh, bợ đỡ đời sống vốn đầy tục tĩu của số đông. Tự an ủi anh mới bước vào đời không ăn thua. Vốn dĩ là bệnh của kẻ cận, đừng nhầm hay đừng mất công suy diễn là tớ khóc.
Đúng vào lúc họ cần một niềm tin. Trước đó, nó có làm một cái hoạt động gì đó ở trường. Không thích để người khác giải quyết hậu quả cho mình.
Và thế là thế hệ sau lại phải gánh những tàn tích. Cháu thấy bác tội lắm. Thôi, tôi trôi qua em rồi.
Người lớn thật buồn cười. Bạn nghĩ liệu có âm mưu nào đang đe dọa sự yên bình kha khá này không? Bạn có giống một kẻ đến sân bóng với những âm mưu trong đầu? Dân tình chúng ta thật hồn nhiên. Hơn thế, khi không giải quyết ngay từ lúc này, về sau, khi mọi sự đã tạm ổn định, rất khó phá vỡ sức ì hay cưỡng lại dòng chảy bất kể trong đục.
Tôi thì thế nào cũng được, khi khoẻ. Tôi có thể (nhưng không thích) viết một đoạn luận tội thế hệ trước mình. Nhiệm vụ là đám cưới vui vẻ.
Có thể chúng đem lại thêm sự hoang mang. Có thể lúc đó, chàng ta đang vừa trộn vữa vừa miên man với một đôi mắt thảng thốt nào đó vô tình va vào mắt giữa phố ban sớm. Mà đến cả thiên tài lãnh đạo cũng khó tránh khỏi những quyết định tầm thường.
Có cô nàng nào đó đứng bên lề đường vẫy cờ trông thật giống cô nàng nào đó của tôi. Có lẽ chỉ viết đến đây thôi. Họ vốn là những người khá nhạy cảm.
Vả lại, Lâm Nhi vào chuồng từ hồi còn bé tí. Khi ấy, nếu quả họ thấy tôi bất hiếu, tôi lừa dối thì tôi càng mong họ đuổi tôi ra khỏi nhà để đỡ phải nhìn mặt nhau. Bây giờ thì buôn bán nhiều, lo nhiều hơn, xã hội thực dụng hơn nên hơi khác.
Lát sau, thằng em đi vào. Mùi buồn em quyện với mùi buồn anh như cà phê đen pha với sữa thành cà phê nâu. Và họ nhìn bạn thương hại: Đừng mơ.
Tôi chỉ có thể đấu tranh vì họ bằng cả cuộc đời nếu tôi có một tấm lòng bao la, nhân ái bẩm sinh và kết hợp rèn luyện. Và bà già cần nhiều hộp nhựa hơn là lòng thương hại đâu đâu. Để lúc này bạn không lo nghĩ đến chuyện ra đi hay không.