Vâng,bạn sẽ làm gì khi phải từ bỏ giâc mơ của mình đơn giản chỉ vì nó không thể thực hiện được ,khi tất cả mọi thứ còn lại đều thất bại? “Mỗi một tai họa , mỗi thất bại, mỗi chướng ngại vật, mỗi bệnh tật của cơ thể; mỗi hoàn cảnh khó khăn và kinh nghiệm đều mang theo một hạt giống lợi ích tương đương nào đó, nhưng thường ẩn dưới một hình thức nào đó. Ông quyết định thôi việc ở cửa hàng dược phẩm và quay sang bán chất tẩy rửa nhà tắm.
Những gì người ta nhìn thấy từ thành công của tôi chỉ là 1%nhưng những gì họ không thấy lại chiếm đến 99%;đó là những thất bại của tôi" Không ai già đi chỉ vì đã sống qua nhiều năm, Người ta chỉ già đi vì đánh mất lí tưởng của mình. Tôi không thể nói chính xác lúc đó đã xảy ra việc gì.
Chẳng có ích gì khi hối tiếc hay đổ lỗi cho người khác về những quyết định mà ta đã đưa ra, dù có chịu tác động của những người khác , vẫn thuộc về trách nhiệm của chúng ta và chỉ chúng ta mà thôi. Nhưng càng bị ngược đãi, ông lại càng trở nên nổi tiếng. Không phải tôi không đủ can đảm để học nữa nhưng làm sao tôi có thể gặp lại những người bạn mà trước đây tôi đã thề với họ là sẽ không bao giờ trở lại trường nữa.
Tiến sĩ Vanchai Vantanasapt, sinh ran gay sau khi chiến tranh thế giới thứ 2. Yêu và thất tình vẫn tốt hơn là không bao giờ yêu. Vì mất hết tử cung, bà mất hết các hooc mon , điều này làm cho xương của bà bị hư và trở nên xốp.
“Một trong những điểm kì lạ nhất nằm ở chỗ phải có bi kịch, thất bại hay một nỗi bất hạnh nào đó để cho chúng ta nhận ra sức mạnh của một thái độ tinh thần tích cực”. Những kí ức lâu bền về các chiến thắng là điều đath được ở trong tim, không phải là ở nơi này hay nơi kia. Tạo ra thành công của một người trên sự thất bại của người khác (hội chứng thắng thua) sẽ dẫn đến sự đổ vỡ và chẳng mang lại lợi ích gì cả.
Hãy quan tâm đến “nhân” mà bạn đang trồng mỗi ngày, mỗi tuần,, mỗi tháng, mỗi năm. Khi còn là một đứa trẻ, ông biết nói chậm và khi là một học sinh, lại học rất ít, mơ mộng trong lớp và hay hỏi nhiều đế mức các giáo viên coi ông như một đứa trẻ bất bình thường. “Ông là một nỗi ô nhục”.
“Mỗi ngày tôi hút ba gói thuốc lá” bà cụ trả lời. Người Nhật không phát minh ra xe hơi. Xin được lấy vàng làm ví dụ ,món trang sức mà nhiều người đã chết vì nó .
Năm 21 tuổi, ông được chuẩn đoán là chỉ sống được hai năm rưỡi nữa. Không chỉ đèn xanh mới tốt. Tôi là một ứng cử viên thành công bất ngờ.
Vậy giờ phải làm gì nữa? Tôi xem các tài liệu trước đây để biết người tiền nhiệm của mình đã làm gì. Được sự giúp đỡ của hai người bạn, tôi đã đi dán các áp phích cổ động . Ônh hoàn toàn mù chữ.
Một ki lo titanium được đưa vào cánh tay và vai của bà để giữ chúng dính lại với nhau. Ngoài công việc bán sách cũ, họ còn bán thêm xà bông, kẹo, dép đi trong nhà, viết mực và bút chì. Ngày nay, Balbir đã trở thành một đầu bếp danh tiếng được nhiều người biết đến, một nhân vật kì cựu về nghệ thuật giao tiếp với công chúng, một đại sứ văn hóa Ấn Độ với một chương trình riêng trên UBC Starworld và là chủ của một nhà hàng Ấn Độ phát đạt- nhà hàng Mrs Balbir nổi tiếng ở đường Sukhumvit soi tại banwgkok.