Và đây là những khách mời khác cũng rất tuyệt vời trong chương trình của tôi: Tôi đánh giá sự cuốn hút và thú vị của một người khách theo bốn tiêu chuẩn. Tôi không phải lo gì cả.
Tôi không phải lo gì cả. Đừng giải thích hoạt động của con chíp điện tử trong cái lò nướng bánh hiện đại như thế nào. Khán giả biết tôi cũng như họ, tôi đâu có biết phần cuối của bản tin kia là gì.
Đó là tiếng đầu tiên và cũng là tiếng cuối cùng mà tôi nói. Ban kiểm tra là ai? Là một hoặc vài người bạn của bạn đang ngồi chung với đám đông bên dưới. Nếu bạn thích thể thao hay điện ảnh, cũng nhất thiết phải xem đối phương có thích như bạn hay không.
Nhưng dù sao đi nữa thì tình huống này cũng thật buồn cười. Ông am tường mọi việc, từ sở thích của các cô cậu choai choai tân thời cho đến những vấn đề trọng đại của các ông bố bà mẹ. Buổi sáng đầu năm mới ấy, các thính giả của đài WKAT vào đã được thưởng thức một âm thanh khủng khiếp.
Và tôi hỏi vị khách của chúng ta câu hỏi đầu tiên: Đôi mắt xanh của Stevenson nhấp nháy. Chớ huyên thuyên nói về quan điểm của bạn.
Những người mà tôi luôn thích được trò chuyện. Những người đồng trang lứa tôi lẫn người đứng tuổi đều biết và thích bài này. Sau khi cha tôi mất, mẹ tôi phải bươn chải ngoài xã hội lo việc cơm áo gạo tiền nuôi chúng tôi.
Một tối nọ anh gọi điện cho tôi với giọng hớt ha hớt hải: Larry, tôi gặp rắc rối to rồi. Có một câu hỏi mà tôi thường đặt ra khi gặp gỡ nhiều người ở các buổi tiệc… Khi xem những cuộc phỏng vấn của Barbara Walters tôi thường thấy thất vọng.
Nhưng người khách làm tôi bất ngờ nhất, không ai khác hơn là Robert Mitchum. Một âm thanh mà không ai có thể mô tả được: Tiếng ngáy của tôi. Lúc ấy tôi vừa cảm thấy vinh dự vừa cảm thấy bối rối vì tôi thật sự không biết mình phải nói gì.
Thỉnh thoảng trong cuộc trò chuyện có những từ ngữ nào đó chẳng nằm trong mục đích phát ngôn của chúng ta nhưng lại gây tác hại không nhỏ là làm lộn xộn những gì chúng ta muốn đề cập, khiến người khác phải nghe những cái không đáng nghe. Trong bất kỳ cuộc phỏng vấn hay cuộc trò chuyện nào (Phỏng vấn xin việc, phỏng vấn với giới báo chí, hay trò chuyện trên truyền hình…), hãy luôn giữ thế chủ động. Thời tiết không khá lên nhưng thang máy đã hoạt động lại.
Giả sử bạn ở trên một hòn đảo với duy nhất một người nữa là bạn thân của bạn, anh ấy sắp qua đời vì bệnh ung thư. Nhưng không phải ai cũng tốt bụng như thế. Bạn sẽ được người ta nhớ đến nhiều hơn nếu hỏi về quan điểm của họ.