Và tôi ảo tưởng có thể cải tạo cuộc đời (có phải chỉ mình tôi ảo tưởng đâu). Ở đây, họ tự do trông xuống, thích ngó ai thì ngó. Tôi đốt chút, chả hả hê gì.
Bị người lạ cười vì sự ngơ ngác khi anh tin là mình tương đối thông minh và biết thích ứng, cũng bứt rứt lắm chứ. Và nếu họ còn mong muốn làm xã hội tốt đẹp hơn, họ có ít nhất một điểm tựa tinh thần. Và dù thế nào, nó vẫn toát ra sự vô thức trong hoạt động viết có ý thức.
Với họ, những nỗi đau tinh thần, những cơn đau thể xác là có nhưng một thằng bé 21 tuổi không thể đau hơn họ được đâu. Rồi bạn nghe tiếng còi xe ngoài đường vọng vào. Cháu mai sau là chúa sợ vợ.
Không thích để người khác giải quyết hậu quả cho mình. Này, lấy cho chú bao thuốc. Tí nữa phải uống tam thất với chị đấy nhé.
Lại đánh một canh bạc nữa. Hãy làm một chút miêu tả về âm thanh phố xá. Thấy tôi đi với người chị khác, chị xui đứa con gái hàng xóm giật mũ của chị út vứt xuống cống.
Bịt miệng tôi thì không nỡ (không dám nói là không dám). Cái chính nằm ở sự tự điều chỉnh. Liệu cái việc mong muốn và hành động để song song với làm cái gì đó, tạo ra cả bước đệm nhận thức (luôn có những người tạo những bước đệm nhận thức ở những cấp độ khác nhau) có phải là công việc mang tính nghệ thuật không? Đây là thời điểm thần kinh mệt mỏi nên bạn hay bị hoang mang như thế.
Bác không đòi hỏi ở cháu điều gì. Bạn có thể côn đồ hơn bất cứ thằng côn đồ nào. chờ chuông reo nơi lớp ôn thi đại học chật chội phải ngồi xổm chép những áng văn trong hai giờ đồng hồ đến hết giờ thứ nhất thì mông bắt đầu tê dại và cứ phải ngồi cắn răng ghi chép và khắc khoải đến hết giờ còn lại cứ như thế hàng tháng trời và chẳng ai biết từ khi ấy mông tôi bắt đầu dị ứng với giảng đường kể cả với đệm xe máy
Đâm ra nhiều người dần thờ ơ, e ngại. Mẹ tôi đi về phía bên kia. Bạn muốn về nhà viết quá.
Và những khuôn mặt mới như rất thân quen, như gặp ở đâu đó rất lâu rồi. Cũng không phải điệu cười sảng khoái rồi. Tôi ngã vào vũng nước ướt hết quần.
Khi mà đã lớn đầu cả rồi. Tôi mong nó đọc nhiều hơn nữa, khi đó nó sẽ có suy nghĩ khác về gia đình, không như cái cảm xúc của một đứa trẻ không được nhiều hồn nhiên (dù nó vẫn hay tồng ngồng thay quần áo sau khi tắm trong cái phòng đã chốt cửa có mặt tôi và ông cậu). Nhưng sự phá bỏ này chỉ là sự phá bỏ vô thức.