Không có lí do mà khóc như hôm trước (ví dụ như thế, chuyện mà) thì hiếm lắm. Không phải điệu cười chua chát. Ngồi ở rìa bồn hoa, những người là người.
Các cái bộ phận trong não chắc là cơ sở vật chất của tinh thần, ý thức. Em quên mình là một thiếu phụ mà cứ ngỡ mình như một thiếu nữ bị bố mẹ cấm đoán không cho gặp người yêu. Mà tuổi trẻ thiếu nhận thức thì hay phá bỏ sạch trơn chứ không đào thải có chọn lọc.
Tôi vừa tắm xong, đội một chiếc mũ lưỡi trai, xuống ngồi bàn uống nước. Nhưng như thế là em còn muốn. Sáng được bác cho ngủ bù.
Khi bạn rơi vào những thử thách này, bạn thấy mình được rèn luyện và to đầu hơn. Tôi chưa làm thế bao giờ. - Tôi biết bình sinh ngài khinh tiền bạc nhưng tôi cũng biết lúc này vợ ngài cũng đang ở trong tình trạng nguy kịch như ông cụ nhà tôi-Người đàn ông dừng lại, đợi một phản ứng ngạc nhiên, giận dữ hay sợ hãi của nhà văn.
Mà không xuyên sang tai bên kia. Đơn giản vì họ (tiềm ẩn) quá nhiều hoặc năng lực của họ quá lớn. Không thiếu những học viên của trường an ninh gần đó dù đã đến giờ cấm túc.
Cái hồn nó chẳng bao giờ đòi hỏi cái gì ngoài tình yêu thương. Định tung lên mạng hai cái ảnh chụp hoa sữa lúc đầu mùa nhưng máy scan hỏng. Làm thế nào bây giờ? Ngủ hay không ngủ? Thôi, đùa đấy.
Nếu ta không dỗ mình là thiên tài, có lẽ ta đã không đủ nỗ lực lấy viết làm phương tiện chính để đi lại trong đời sống giữa những lúc như thế này. Hoàn thành được mục tiêu trước lúc mọi chuyện vỡ lở sẽ làm bạn thấy phần nào thanh thản và sẵn sàng chờ sự vỡ lở ấy. Tôi đang thấy cái trò cứ đi một tí lại dừng, lại viết, lại đi… như một con chó thi thoảng lại ghếch chân vào cột điện, lùm cây làm vài ba giọt.
Họ không thừa nhưng cũng không quá thiếu. Đúng vào lúc họ cần một niềm tin. Điểm cuối cái đuôi nằm giữa màn hình.
Bác giở cuốn sách ra, vuốt lại từng trang rồi gập vào. Khi người đàn bà nói với người đàn ông câu đó, quan hệ giữa họ đã có quá nhiều thất bại. Quần áo độ này mặc rộng ra.
Đừng xót thương vì bà già nhặt rác mà hãy thương nếu biết bà ấy nhặt rác về bán nuôi lũ cháu nheo nhóc có thằng bố nghiện ngập vào tù và bà mẹ trốn đi tìm một chân trời khác. Đau hơn, dằn vặt hơn mà làm gì. Họ tìm kiếm, thậm chí, săn lùng những người tài.