Tại sao việc đó lại quan trọng như vậy? Vì thiếu sự kiện thì không sao giải quyết vấn đề một cách sáng suốt được. Rồi nói với hàm răng, mắt, tay, chân: "Duỗi ra". Một đứa mắc cỡ không dám cho người nhà hay rằng tôi gà bài cho, nên xin phép má nó đi săn, nhưng lại nhà tôi, buộc chó vào lẫm, rồi nhờ tôi giảng giùm bài học.
Nhưng tôi lại biết một người mất cả hai chân mà còn thành công trong việc chuyển bất lợi thành thắng lợi: Ông Ben Fortson. Chị tưởng như thế là thương con, nhưng sự thiệt chị làm hư chúng, đẩy chúng vào đời với cái ý nghĩ nguy hiểm rằng người đời phải nuôi chúng. Ngày hôm nay tôi sẽ dành riêng cho tôi nửa giờ bình tĩnh và nghỉ ngơi.
Ông Thomas Edison hiểu điều đó, nên khi chết, ông để lại 2. Ông nói: "Rồi một hôm đi cắm trại cùng mấy anh em, tôi nghe tiếng củi nổi lạch tạch, tiếng lửa phun phì phì, mà cảm thấy những tiếng đó không khác chi tiếng máy sưởi ở nhà tôi hết. Thành thử không ai chế nhạo tôi nữa mà cảm tạ tôi.
Dưới đây là chuyện thiệt do ông kể cho tôi nghe. Ông càng nói, đám người phẫn nộ kia càng nguôi dần. "Tiếng tíc tắc của cái nợ đó ám ảnh tôi hoài, làm cho tôi tỉnh khô, trằn trọc suốt đêm trường.
Vì chẳng may, đời lại không giản dị thế đâu. "Tôi bắt đầu suy nghĩ về lỗi lầm của tôi và quyết định trước khi đầu cơm, sẽ rán tìm ra bí quyết của nghề ấy. Bà tiếp: "Như vậy có kết quả.
Còn nếu bạn không có tài sản, ngoài số lương ra không có chi đảm bảo cả, xin bạn nhớ kỹ lời này nó quan trọng như đời sống của bạn vậy: Đừng, đừng bao giờ thấy công ty cho vay nào quảng cáo trên báo mà lại hỏi vay ngay. Nhưng về sau mỗi ngày một bớt. Chỉ nên có những tư tưởng bình tĩnh, dũng cảm và lạc quan vì "tư tưởng của ta sao thì tạo đời sống của ta như vậy".
Ông lão người Đức đã dại mà tranh luận với các bạn về chính trị. Ông tủi nhục, thất vọng tới sa lệ. Mỗi đêm trước khi đi ngủ, người đọc một chương Thánh kinh: Song thân tôi thường đọc những lời an ủi này của Chúa Giê Su: "Giang sơn của Chúa có nhiều lâu đài tráng lệ.
Nhiều khi muốn thắng nổi lo lắng lặt vặt, ta chỉ cần xét chúng theo một phương diện mới mẻ. "Người chồng sau của tôi là một luật sư bình tĩnh, có óc phân tích, không bao giờ lo lắng. Tôi đã dùng phưng pháp đó tám năm.
Bông hoa nở giữa kẻ tường cũng vậy. Sau cùng, tôi phải vào nằm nhà thương. Tại sao vậy? Vì những người ở trong những phòng ấy thường mê man vào công việc của họ, không còn thời giờ để lo nghĩ về mình.
chỉ là những thói xấu, không kém không hơn". Tốt hơn mình nên học thêm tiếng này rồi tìm chỗ khác vậy. Một tục ngữ Trung Hoa nói: "Người nào cầm bông hồng mà biếu bạn, luôn luôn tay người đó phảng phất hương thơm".