Lại đến lúc thay băng và họ lại lùa hết người thân bệnh nhân ra. Tít tít tít tít… Phù, phù, lần này thì bạn tỉnh dậy, cái cảm giác đời sống thật nó thật hơn cả. (So với phần đông, chú còn là một ông chú tốt bụng và nhiệt tình nữa kia).
Lựa chọn là bài toán tạo hóa không giấu sẵn đáp số. Bằng chứng là vừa nghe tiếng góp phần đã hí ha hí hửng. Chúng trở thành một thói quen của tiềm thức, được tiềm thức lau chùi và tự động bật lên hàng ngày.
Hôm nay chỉ phải học 3 tiết sau theo cái lịch học lại của tôi. Biết chuyện này sẽ xảy ra những đến lúc thì cảm thấy khó xử. Ông anh nhảy xuống bể lạnh, tôi thò chân xuống, ông anh bảo lạnh đấy, tôi liền sang bể nóng.
Tôi bảo vâng, nhiều nước mà anh. Khi bạn rời bàn, bỏ bút. Ở đó, chắc thấy bộ dạng phơn phớt của mình, đồng chí công an cũng không thể không theo nghiệp vụ mà ngờ hoặc.
Những viên gỗ ấm áp cọ vào đám râu như những giọt nước mắt. Nhưng cũng lo, dễ nó copy phần bề ngoài hạn chế bộc lộ của tôi thì nhiều mà tiếp nhận cái cởi mở bên trong thì ít. Gió se sẽ mang vị mặn.
Tí nữa phải uống tam thất với chị đấy nhé. Và cứ thế cuốn đời người, cuốn đời những thế hệ tiếp theo vào những mớ rối ấy. Dường trong mẹ luôn có khao khát về danh tiếng, với công việc mẹ lại đầy trách nhiệm nên mẹ luôn phải cố quá sức mình.
Nhưng vấn đề là tinh thần thật khó chia phần. Nhưng lạm dụng chúng thì chẳng khác nào thể hiện mình không xứng đáng với chúng. Tôi định kiến và chủ quan quá chăng? Thù dai quá chăng? Sau khi cô ta không duyệt cái đơn xin nhập lớp sau thời gian bảo lưu của mình.
Hai tiếng nghệ sỹ nghe cứ ngường ngượng thế nào. Và như thế, em hiện hữu. Là bảo thủ, là lập trường kiên định, là ba phải, là dung hòa, là xung đột, là nhạy cảm, là vô tâm… Là thể hiện thông minh, là tỏ ra đần độn.
Nhưng ở đây các bác sẽ giúp cháu trở lại nhịp sinh hoạt bình thường mà tự cháu phá vỡ. Mẹ thì không chịu thả bạn ra để nắng làm tan chảy chúng. Ông anh cứ kéo cửa vào, mãi không mở được, tôi nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Và sự yên bình lâu dài sẽ không đến nữa. Bạn vội lén lút mang sang đưa cho bác. Trước hôm tôi đốt, vào buổi tối (cái tối hôm tôi đi chơi sở thú), tôi mở cuốn sách đó ra, tước dọc vài trang như ta tước giấy làm chong chóng rồi thả từ tầng cao xuống cho xoay trong gió.