000 mỹ kim, nhưng so sánh với tiếng vang lừng của em, sự thiệt thòi đó có là bao!". Xin bạn nhớ kỹ rằng trên địa cầu này ai cũng có tính đó hết. Nếu lúc đó không vừa lòng thì sẽ mang lại đổi.
Cách đây hai mươi lăm thế kỷ. Làm sao bây giờ? Tôi không dám khoe rằng tôi giỏi hơn Socrate; cho nên tôi đã chừa, không dám chê ai là lầm nữa. Rồi tôi lại giới thiệu với ông ấy vài nhà bán len khác vì ông ấy không muốn mua giúp tôi nữa".
Má nó dắt nó tới tiệm lớn, đưa mắt làm hiệu với người bán hàng và nói: "Đây, cậu này muốn mua đồ đây". Đàn ông bao giờ cũng muốn lánh mặt một người đàn bà gắt gỏng. Thực vậy, từ hồi ấy, nhân vật đó đã viết 77 cuốn sách và dùng ngòi viết mà kiếm được trên một triệu mỹ kim.
Không thể có lời nào nhân từ hơn để xét bà nữa. Và vấn đề ăn của đứa bé giải quyết được tức thì. Sau khi cưới, nhà tôi cần kiệm từng đồng và làm ăn cho vốn tôi sinh sôi nảy nở.
Kết quả là sau cuộc nói chuyện đó, hết thảy mọi người đều làm việc với lòng can đảm và những sáng kiến mới lạ, và số hàng bán tăng lên một cách kỳ dị. Một hôm tôi gặp ở Nữu Ước 30 đứa nhỏ tàn tật, chống gậy hay nạng, lết bết leo lên những bực của một nhà ga lớn. - Đừng! Đừng! Không bao giờ tôi bắt buộc ông như vậy.
Lincoln ôn lại tất cả những lý lẽ bênh vực đạo luật đó và những lý lẽ chống đạo luật đó; ông đọc lại hết cả những bức thư và bài báo nói về vấn đề đó, trong ấy có nhiều bài thống trách ông sao chưa phế trừ chế độ nô lệ, lại có nhiều bài khác chỉ trích ông, vì ông muốn hủy bỏ chế độ đó. Nghĩa là tôi nói cho họ giận, không cần tự đặt vào quan điểm của họ. Ông bèn cho gọi một người giúp việc ông là ông James L.
Đời của ông là một bi kịch, mà như vậy chỉ do hôn nhân của ông. Chẳng những máy không hư hỏng chút chi hết mà lại còn tốt lắm. Sau này, tôi áp dụng một cách lịch sự hơn, đối đãi với họ có lễ độ hơn.
Lời đó hay và đúng đến nỗi tôi muốn nhắc lại đây: "Đối với một quân vô lại, muốn cho được việc, chỉ có mỗi một cách là tỏ vẻ tin cậy nó, đãi nó như một công dân lương thiện và đáng trọng, cứ nhận ngay rằng nó trung thực, đứng đắn. Như vậy mới có danh và có quyền được. Khí giới đó chắc chắn có hiệu quả hơn hết cũng như nọc rắn hổ vậy, không ai thoát khỏi chết.
Kẻ bị ta chỉ trích sẽ tìm thấy hết lý luận để tự hào chữa và trở lại buộc tội ta. Thầy đã chỉ đường cho tôi một cách rõ ràng, thông minh lắm. Người lớn thì kể lể dài dòng những tai nạn, bệnh tật của mình và nhất là những chi tiết trong lúc bị mổ xẻ.
Nhưng sự thiệt, thổ dân đó khinh bạn vô cùng. Văn sĩ irwin Cobb hiểu điều ấy. Thư đề ngày 13 tháng 10 năm 1904.