Tự do hay không còn tùy vào bộ óc của chính bạn. Mẹ xem xong bảo: Đây là trang hài hước à? Đôi lần tôi nửa đùa nửa thật: Con đứng trong 5 nhà thơ Việt Nam hay nhất. Khi viết, ít ra là khi viết, tôi muốn mới.
Giọng trầm thường xuất hiện. Viết là một lao động kỳ diệu. Và phải đập xác xuống nền đá hoa lạnh buốt.
Cái vỏ kẹo bé tí, sân vận động đằng nào chả phải quét dọn. Nhà văn ngoan ngoãn nghe lời. Nói thì hay mà làm thì rất dở.
Đó là làm cho mỗi con người đều mang sứ mệnh đó. Đã thế lại còn không chịu quay bài. Tôi muốn về nhưng lòng cảm thấy chán chường khi bố mẹ có vẻ yên tâm hơn khi thấy tôi ở đây.
Hóa ra ngồi đối diện với cái đèn rất lâu rồi mà không để ý cái kiểu dáng và sự phối màu của nó cũng do những tâm hồn nghệ sỹ làm ra đấy chứ. Ta chờ ai đó đến hỏi ta. Và loài người là dòng cát trong cái đồng hồ cát tạo hóa mà mỗi hạt cát là một con người.
Những đòn tâm lí chỉ làm cảm xúc của tôi thêm khô khan và chán ngán. Nhà văn hài lòng với cái giá ấy. Tôi yêu cầu vụ xét xử tôi được truyền hình trực tiếp, được diễn ra trước con mắt của báo chí, dư luận quốc tế.
Một giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt nàng. Như lòng biết ơn sự giáo dục đem lại cho họ quyền tự giáo dục. Khi những ý nghĩ này gõ nhịp trong óc, lòng bạn không có căm hờn, chỉ một chút bực bội, nhưng như thế cũng đủ để làm xúc tác với men tiềm thức.
Cũng bởi vì chị vẫn giữ được những nét dịu dàng. Bác gái tôi thường có vệ tinh quanh tôi. Có nhiều trạng thái mà bây giờ mới lí giải được.
Chính vì những con người như thế mà bạn không muốn thua kém họ. Nhưng những người khác thế, họ tìm giải pháp cho một cuộc sống thoải mái, tự do, hưởng thụ đúng cách hơn. Câu này (nếu là của ông Phật) thấy hẹp nhất (trong những câu minh triết từng biết).
Dù như thế có nghĩa là lớn đầu rồi mà tôi vẫn chẳng tàn nhẫn được mấy. Mà không phải bất cứ cái gì hắn tạo ra ta cũng tạo ra được. Người gác sở thú hỏi: vào trường hợp của cô, cô có ra vì mấy hạt lạc không.