Thôi nhé, cất ngay đi. Cháu thấy bác tội lắm. Viết dở cho người ta ghét truyện ngắn vậy.
Nhưng sự bình thản đó cũng đồng nghĩa với sự tự bó hẹp cũng như đánh mất những rung cảm tự nhiên và bản năng, tiêu hủy những khủng hoảng tâm thức cần cho sáng tạo. Nhưng trong đời sống thì tôi dễ phức tạp hoá vấn đề. Có thể họ ngấm ngầm bắt tay nhau để xoay thế giới theo quỹ đạo họ muốn.
Bố cười: Chen lấn như thế, có mà đi. Có lẽ tôi sẽ kiếm chút gì ăn. Mãi rồi bạn mới nghĩ ra phải bịt tai lại và quả nhiên là nó dứt.
Tôi xịt xịt xịt lên đầu. Hắn mãi coi mình là một thằng nội trợ tồi. Bảo keo xịt tóc miễn phí.
Mà đến cả thiên tài lãnh đạo cũng khó tránh khỏi những quyết định tầm thường. Bạn cũng đang ganh đua với họ. Anh đã muốn dùng văn để chinh phục em nhưng lúc nào em cũng đoán ra được những điều anh sắp nói.
Bác đã ra tay thì bật dậy nào. Vả lại mình là sinh viên, cô ta là giáo viên. Và ông vội ngoảnh đi.
Một phần vì sự tàn ác của kẻ nắm quyền lực. Lúc ấy, mẹ sắp đi làm, mẹ xuống bếp thấy thế, mẹ bảo: Sao con lại đốt sách đi? Im lặng nhìn ngọn lửa. Không, đó không phải là trò luyện trí nhớ.
Nhưng bạn không có nhiều cơ hội tự do như thế. Thật ra sự thể có cái gì đâu, mọi người lo quá làm khổ nhau. Màu mận đương độ chín.
Bảo: Con học tối thế, bật đèn lên chứ. Và cái sự vì ấy là sự tự nguyện đầy hạnh phúc của tâm hồn họ. Hoặc với nội dung vờ phản ánh chính nó.
Nhưng 2 năm, lúc này, với tôi là những thời khắc không đành bỏ phí cho những tâm nguyện không hợp với mình. Lúc đó bạn đang gập bàn. Cháu bảo: Bác Hồ cũng để râu đấy ạ.