Bắt đầu chan chán, rủ cậu em đi bơi. Rằng bạn trẻ dại, ích kỷ không hiểu nổi tấm lòng trời bể của người thân. Ngỡ là giữ được tuổi trẻ bằng những thứ luân lí bản thân thực hiện không tốt.
Anh ta thả miếng ni lông trắng đục ấy xuống dưới chân. Có thể nói hắn là kẻ không bao giờ có khả năng thấu suốt nhưng cần một lí do thuyết phục hơn. Đó có thể là lựa chọn hợp lí của những người năng lực chỉ có thế.
Em chỉ thích những anh nho chín. Mấy ý tứ chợt ngân nga: Rồi, mẹ cứ đi ngủ đi.
Phố phường lành lạnh, đã sạch hơn trước. cả đời tôi phải đóng vai không phải thiên tài đóng vai thiên tài. Và họ còn phải chui vào những chỗ bẩn thỉu hơn những bãi rác bẩn thỉu nữa.
Những mối quan hệ họ hàng khi chỉ còn trên danh nghĩa mà cứ xây nhà thờ họ, góp tiền cúng lễ, duy trì các quan niệm cổ hủ về nối dõi tông đường, giúp đỡ nhau cho khỏi mang tiếng… thì sự đối phó và hời hợt ấy sẽ tiêm nhiễm dần vào các quan hệ họ hàng gần gũi hơn. Chuyện học hành vừa qua là do con sức khỏe yếu, với lại ham chơi vi tính. Họ bảo có năng khiếu đấy, chỉ thế thôi.
Có thể nàng sẽ đến ít hơn dù nàng đến thì cũng chả sung sướng gì. Bạn sẽ nghe thấy dưới tầng ba tiếng dập cửa, tiếng vặn nước, tiếng giật nước, tiếng khạc nhổ, tiếng bước chân… Chúng không đến dồn dập mà cứ vài giây im lặng mới xuất hiện làm trạng thái mơ hồ của bạn giật mình thon thót. Bởi họ đã thấy, chưa hết nhưng đã đủ thứ đồi bại của đời sống.
Em có thương mẹ không? Đang ăn, ngước nhìn chị, cười méo mó: Không biết. Ở cùng lâu, không phải là bác không có chỗ nhiễm sự trẻ con và hay nói ngược của bạn. Tuổi già đang đến, mẹ cần tình yêu thương của những đứa con.
Nằm trên giường cả ngày, lúc nào cũng có người bên cạnh nhưng ít trò chuyện được, những ý nghĩ gì diễn ra trong óc chị? Giờ thay băng, người thân bị xua ra ngoài hết, bạn đi lòng vòng. Vì chuyện cái giấc mơ vớ vẩn mà mình lại làm đồng chí ấy mất vui. Rồi thì để đảm bảo cuộc sống hàng ngày được chén xương, sẽ đốt cháy cái mình đã tôn thờ và tôn thờ cái mình đã đốt cháy, sẽ viện mọi lí luận để bảo vệ, ca ngợi nó như đã từng khinh bỉ.
Nhưng thơ đâu có phải là một khối trọn vẹn thơ ngây. Nhưng mà cũng thấy có một niềm tin để hôm sau cắp cặp đến làm. Như đứng từ ngoài nhìn vào một bức tranh.
Nói dối! Ừ, nói dối, nhưng con người có lúc không nên đối diện với chính mình. Uống là cháu nôn ra đấy ạ. Cứ như người từ trên giời rơi xuống.