Đơn giản lắm, vì bạn đâu biết tình trạng bác bây giờ ra sao, và bạn tin với bản lĩnh của bác thì bác chỉ bị nhẹ thôi. Sau đây là một số dữ kiện. Tôi không thuyết phục được họ rằng càng để tôi quyết định đời mình, họ càng hạnh phúc.
Đang định đứng lên đi ăn. Còn bây giờ leo thang cũng mỏi. Hay pha một ly sữa cho anh những đêm anh thao thức bên ngòi bút.
Nhưng không phải không có những mảnh đất mà con người thực sự biết cách yêu thương nhau. Nhưng còn cái đèn rọi treo trên tường mẹ không biết công tắc ở đâu. Cũng chẳng có gì lạ kỳ để tả.
Hành động hy sinh thân mình của con khỉ cái làm ông căm ghét. Thua còn có năm nghìn an ủi. Uống là cháu nôn ra đấy ạ.
Khi đã bước vào nền thể thao chuyên nghiệp của nước nhà hay bất cứ đâu mà muốn khẳng định tài năng thì nó cũng phải cứng cáp và cạnh tranh gay gắt. Mẹ tôi ngỏ ý tôi muốn đi làm và chị bảo thử xuống đây làm xem. Ừ, tớ cũng nghĩ thế, nhưng chỉ cốc đầu thôi.
Cháu vẫn nằm trong chăn. Để râu toàn bọn chả ra gì. Và dưới nước là cơn hoan lạc của cá tôm.
Thường thì trí tưởng tượng đã nhàm không đem lại nhiều xúc cảm. Thấy chưa, cả nhà đều lo cho con. Giữa những khoảng ấy là thời gian trống.
Sách phôtô, giấy rất dễ cháy. Cũng muốn đọc để hiểu họ hơn. Ông anh cũng xịt xịt xịt lên đầu.
Bỏ quên cả kiệt tác nung nấu. Dù em có chống chế: Em nghĩ là anh sẽ nói vậy. Nhưng so với người không chơi bẩn (tất yếu vẫn phải chịu nhục kiểu này hay kiểu khác) mà làm được như họ hoặc hơn họ thì không những về nhân cách họ thua.
Nàng bảo: Anh ăn hộp cơm kia đi. Những lần thế này, những cơn đau, năm sáu bảy năm hoặc hơn cũng dần thành quen chịu đựng, như tiếng chuông đồng hồ kia. Ngứa tay hái chơi? Không muốn nó mọc chỗ đó hút chất của cây to? Hay đem trồng nơi khác? Lại có một bức tường cạnh trường học, hôm bạn ngồi quán nước thấy ai đó đã dỡ gạch tạo thành một ô cửa sổ trên bức tường ấy.